Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nhiên, tựa hồ ngập ngừng muốn nói nhưng rồi lại khϊếp đảm cúi đầu, che lại gương mặt mình, ấp úng nói: “Chó, chó… Cũng rất đáng yêu…”
Ngoài miệng nói chó đáng yêu nhưng trên tay hắn lại đang vuốt ve miệng vết thương bị “cắn”.
“Lục Nhiên! Con đang làm cái gì! Vứt con chó này ra ngoài ngay cho tôi!” Thẩm Hồng Nguyên vỗ cái bàn.
"Mau vứt đi vứt đi, xem Nhiễm Nhiễm bị dọa rồi này. Nhiễm Nhiễm đừng sợ, chỉ là con chó mà thôi..." Thẩm phu nhân quay sang an ủi Thẩm Tinh Nhiễm.
“Nhưng anh trai... Anh trai có lẻ là quá thích con chó này.” Thẩm Tinh Nhiễm tiếp tục pha trà.
“Lép nhép.” Lục Nhiên và Đại Hoàng đang lùa cơm.
Cậu mắt điếc tai ngơ với tình hình gà bay chó sủa trên bàn ăn.
Đầu bếp mà người nhà họ Thẩm tốn một số tiền lớn mời về có tay nghề siêu tuyệt, là hương vị mà căn tin trường không thể so sánh.
Hơn nữa do mặt Thẩm Tinh Nhiễm bị "trọng thương", Thẩm phu nhân còn dặn dò phòng bếp nấu đồ ăn ít dầu ít muối.
Rất nhiều món Đại Hoàng có thể ăn.
“Ăn! Con còn dám ăn?”
“Lục Nhiên, con leo lên trời được rồi đấy. Đầu tiên là chó con nuôi cắn Nhiễm Nhiễm, sau đó con còn đánh em trai mình, giờ lại dám mang con chó đó lên bàn cơm. Con còn coi tôi là chủ cái nhà này ra gì không?”
Thẩm Hồng Nguyên rất bất mãn với thái độ của Lục Nhiên.
Tới tuổi trung niên, hắn thích nhất là nổi giận ra oai trong bữa cơm.
Phản ứng của ba đứa con trai đều không giống nhau, nhưng ít nhiều còn có phản ứng, Lục Nhiên thì lại hoàn toàn ngó lơ hắn, điều này khiến hắn càng thêm tức giận.
Lục Nhiên gắp hết một khối cá hồi.
Cậu dùng động tác chứng minh, gia chủ Thẩm gia là cái chó gì mà muốn cậu để ý.
“Con cho rằng mình về nhà họ Thẩm rồi là có thể ngang ngược không biết trên biết dưới, sống không có phép tắc phải không?”
“Con xem em trai con rồi nhìn lại bản thân mình đi. Con là cái thứ gì, ngoài việc chỉ biết mang phiền về nhà thì con còn làm được cái gì?”
“Học còn là cái ngành thú y không tiền đồ, chẳng lẽ con muốn tôi nói cho người ta biết con trai của Thẩm Hồng Nguyên này là bác sĩ thú y à?”
Lục Nhiên còn đang vùi đầu ăn cơm.
Đại Hoàng tựa hồ nghe hiểu người đối diện là đang mắng chủ nhân của nó, kể cả thịt trong mâm nó cũng không thèm ăn, ngẩng đầu dùng cặp mắt đậu đậu đen nhánh lo lắng xem Lục Nhiên.
Từng lời Thẩm Hồng Nguyên nói ra đều là những gì hắn nghĩ ở trong lòng.
Nỗi đau thất lạc con trai út đã biến tan lâu rồi, nghe tin tìm được Lục Nhiên thì phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy phiền phức.
Nếu là Lục Nhiên có tiền đồ cũng thôi đi, không có tiền đồ truyền ra ngoài chỉ tổ mất mặt nhà họ Thẩm.
Giờ đây tất cả tức giận tiềm tàng bấy lâu ở trong lòng cũng đã bùng nổ:
“Còn dám đòi một tỷ? Con cho rằng trước đó con đi lạc là lỗi do ai, không phải tại con không nghe lời chạy lung tung à? Thứ gì từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây phiền toái cho gia đình!”
“Cái ông viện trưởng họ Lục của cái cô nhi viện kia dạy con như thế này à? Trách không được năm ngoái bệnh chết, báo ứng!”
Nghe thế, Lục Nhiên hơi dừng động tác.
Cậu làm như không có việc gì ấn đầu Đại Hoàng, nhẹ giọng nó: "Tranh thủ ăn đi."
Ngay từ đầu, một bàn người còn kiên nhẫn nghe Thẩm Hồng Nguyên mắng Lục Nhiên.
Chỉ có Lục Nhiên một người lo ăn.
Nhưng Lục Nhiên ăn cơm quá ngon lành.
Một người một chó thế nhưng ăn ra hiệu quả như xem mukbang.
Nhìn nhìn, không biết là bụng ai “ọc ọc” kêu một tiếng.
Thẩm phu nhân cũng nhịn không được duỗi tay lôi kéo Thẩm Hồng Nguyên, ý bảo hắn kệ đi. Vẫn là ăn cơm trước mới quan trọng.
Thẩm Hồng Nguyên mắng mắng cũng đói bụng.
Ngay khi hắn duỗi tay cầm lấy chiếc đũa, trong nháy mắt, Lục Nhiên ợ no, rút tờ giấy khăn lau miệng.
Cậu nhìn về phía mấy người trên bàn còn không kịp động đũa, trầm tĩnh mỉm cười:
“Nếu không muốn ăn, vậy thì nhịn đi.”
Người nhà họ Thẩm đang chuẩn bị dùng bữa bỗng sửng sốt.
Sau đó họ liền thấy Lục Nhiên nhìn về phía Đại Hoàng ở bên cạnh, bảo nó:
“Đại Hoàng, đừng nhịn nữa, ị phân.”
Hai chữ cuối cùng vừa thốt lên, người một bàn kia đều tưởng chính mình bị ảo giác.
Thậm chí kể cả Đại Hoàng đều sửng sốt.
Nó hơi ngượng ngùng nhìn Lục Nhiên như muốn hỏi ý cậu, cũng “gâu” một tiếng.
Lục Nhiên lời ít mà ý nhiều: “Ẻ.”