Thẩm Hồng Nguyên đi công tác đã trở lại, lúc này đây gia chủ của Thẩm gia tuy rằng có chút mỏi mệt, nhưng trên người vẫn mang theo sự uy nghiêm của kẻ ngồi trên địa vị cao.
Ngồi ở bên cạnh Thẩm Hồng Nguyên chính là Thẩm phu nhân, kế bên là Thẩm Tinh Nhiễm đang cúi đầu thấy không rõ biểu tình.
Cuối cùng là Thẩm Tinh Trác đang ngồi bắt chéo dựa nghiêng trên ghế dựa.
Nghe được thanh âm, Thẩm Tinh Trác nhìn qua bên này.
Nhìn thấy Đại Hoàng đi theo phía sau Lục Nhiên, hắn nhướng mày, nhếch miệng lộ ra tươi cười.
Thẩm Hồng Nguyên đang răn dạy Thẩm Tinh Trác: “Ngồi kiểu gì thế hả? Không đàng hoàng gì hết!”
Trên mặt Thẩm Tinh Trác hiện vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn là thành thành thật thật buông chân xuống.
“Hôm nay con là tới thăm Nhiễm Nhiễm, không phải tới nghe cha dạy bảo.” Hắn nói.
Thẩm Hồng Nguyên sắc mặt trầm xuống: “Con còn có mặt mũi trở về! Cái phòng làm việc kia của con nhận người kiểu gì thế? Lần này năm người bị thông báo, có ba người đều ở trong công ty của con.”
Nói tới việc này, sắc mặt của Thẩm Tinh Trác cũng có chút khó coi.
“Ở bên ngoài con xài tiền như thế nào thì cha mặc kệ, nhưng con quản người của con cẩn thận vào, đừng làm hỏng thanh danh của Thẩm gia chúng ta.” Thẩm Hồng Nguyên nói.
“Thanh danh thanh danh, cha cầm thanh danh nấu cơm ăn à?” Thẩm Tinh Trác tranh luận.
“Con!” Thẩm Hồng Nguyên tức giận đến mức vỗ bàn.
Lúc này, Thẩm Tinh Nhiễm vẫn luôn cúi đầu lại nhẹ nhàng nâng đầu lên, lộ ra gương mặt trắng nõn đã khôi phục như lúc ban đầu.
Hắn bưng chén lên, múc cho Thẩm Hồng Nguyên một chén canh: “Cha à, cha đừng tức giận, người một nhà thật khó lắm mới có thể cùng nhau ăn cơm.”
Thẩm Hồng Nguyên cười cười với hắn, thoáng áp xuống tức giận.
Đối với Thẩm Tinh Trác còn tranh luận, liền đơn giản nhiều. Thẩm Tinh Nhiễm lập tức quay đầu, gọi Thẩm Tinh Trác một tiếng: “Anh!”
Thẩm Tinh Trác tức khắc hành quân lặng lẽ.
Mắt thấy một hồi phong ba chỉ nhờ dăm ba câu của Thẩm Tinh Nhiễm liền dễ dàng dập tắt như vậy. Thẩm phu nhân cũng lộ ra tươi cười vui mừng.
Một nhà mấy người hoà thuận vui vẻ.
Nhưng tất cả đều ăn ý mà xem Lục Nhiên đứng một bên trở thành không khí.
Vô luận là răn dạy, vẫn là ấm áp, tất cả đều không liên quan gì với cậu.
Lục Nhiên đã sớm thói quen với loại coi thường này.
Ở trong quyển sách này, Thẩm Hồng Nguyên có thuộc tính là cuồng con trai, Thẩm Tinh Trác càng là không hơn không kém cuồng em trai. Nhưng cuồng đều là Thẩm Tinh Nhiễm, không hề liên quan gì với đứa con ruột là cậu đây.
Lục Nhiên dẫn theo Đại Hoàng, lo chính mình đi đến vị trí còn trống trên bàn ăn rồi ngồi xuống. Mông của cậu mới vừa dính vào ghế, Thẩm Hồng Nguyên lập tức lạnh lùng nói: “Đứng lại.”
Thẩm Tinh Trác cũng nhìn lại đây, dời đi lửa giận: “Đúng vậy, nên mắng ai mắng ai, có người đánh con của cha, nhưng cái miệng còn muốn 1 tỷ đấy.”
Mọi người trên bàn đều nhìn về phía Lục Nhiên.
Lục Nhiên nhìn về phía Thẩm Tinh Trác, phi thường không biết xấu hổ nói: “Nếu anh là muốn đưa thêm, tôi cũng không ngại.”
Thẩm Tinh Trác nghẹn họng.
Hắn ngước mắt nhìn chằm chằm Lục Nhiên nhìn kỹ trong chốc lát. Thẩm Hồng Nguyên nhưng thật ra cũng không miệt mài theo đuổi kia cái gọi là 1 tỷ kia.
Hắn nhìn xem Thẩm Tinh Nhiễm ngồi bên cạnh, lại nhấc mí mắt lên nhìn về phía Lục Nhiên, có ý ám chỉ: “Em trai của con đang ngồi ở đây, con chỉ chuẩn bị ngồi xuống như thế thôi à?”
“À, đúng.” Lục Nhiên giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì đấy.
Liền thấy cậu cong lưng, ôm Đại Hoàng lên, đặt nó ngồi lên vị trí còn trống bên cạnh chính mình, cũng là vị trí của Thẩm Tinh Ngộ - người thừa kế thẩm gia.
Cậu còn cầm cái đĩa, gắp cái đùi gà đặt ở trước mặt Đại Hoàng.
Trong miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đúng vậy, phải an ủi chó bị hại thật tốt mới đúng.”