Ra khỏi phòng máy tính, lớp trưởng nhắn tin cho cậu, nói là có văn kiện chờ cậu đi lấy.
Lục Nhiên đi qua, mới phát hiện là phụ đạo viên phát đơn giúp đỡ xin của sinh viên.
Là xí nghiệp địa phương liên hợp với trường học, phải vượt qua phỏng vấn, sau khi nhận được quỹ hỗ trợ thì khi định hướng tốt nghiệp cần phải xem ý nguyện của xí nghiệp đã hỗ trợ mình.
Đời trước Lục Nhiên cũng nhận được tờ đơn này, nhưng khi ấy cậu cho rằng chính mình đã không cần, liền cự tuyệt. Kết quả là khi cậu bị Thẩm gia khó xử, kể cả đại học đều không học xong.
Lần này Lục Nhiên không nói hai lời liền điền vào đơn, đưa đến văn phòng của giáo viên phụ đạo.
Giữa trưa, cậu đi đến bệnh viện thú cưng nhìn nhìn Đại Hoàng, sau đó lanh lẹ mà lăn đi làm công.
Vào giờ làm thêm, lúc này Lục Nhiên mới nhớ tới chính mình đã cực kỳ “nghe lời” nên đã từ chức.
Còn may là ông chủ dễ nói chuyện, nhờ đấy Lục Nhiên mới lại lần nữa có được công việc này.
Lục Nhiên - người thiếu niên đã từng đi làm thêm mỗi ngày, khi ấy ngày nào cậu cũng vọng tưởng không biết bao giờ bản thân có thể không vất vả như vậy.
Nhưng đối với Lục Nhiên - người đã nằm 10 năm mà nói, chạy việc vặt đều thành một loại hạnh phúc.
Bất quá gần đây túi tiền của cậu có chút khẩn, bởi vì tiền thuốc men của Đại Hoàng là nguồn phí tổn không nhỏ cần ưu tiên.
Nghĩ vậy, Lục Nhiên bớt thời giờ lại gửi tin nhắn cho Thẩm phu nhân: “1 tỷ đấy, đừng quên chuyển khoản nha ~”
Thẩm phu nhân ở đầu dây bên kia giả chết.
Cũng có thể là bị cậu tức hộc máu.
Lại qua một ngày, Lục Nhiên đón Đại Hoàng từ bệnh viện thú cưng về.
Cậu đã thương lượng một tí với cửa hàng thú cưng nơi cậu đang làm công, ban ngày cậu đi học, sẽ gửi nuôi Đại Hoàng ở cửa hàng thú cưng, buổi tối Đại Hoàng sẽ đi theo cậu cùng nhau về nhà.
Lục Nhiên cũng không có tính toán ra ngoài thuê nhà.
Đời trước trải qua khiến cậu biết rõ, cho dù là thuê nhà, người nhà họ Thẩm chỉ cần muốn tìm cậu sẽ tìm được tận nơi.
Bận rộn cả ngày, khi Lục Nhiên mang theo Đại Hoàng đi vào biệt thự Thẩm gia, bước chân cậu khựng lại.
Trong sân đã có hai chiếc xe đang đậu.
Một chiếc xe thương vụ, một chiếc xe thể thao.
Đại Hoàng trải qua tai nạn xe cộ để lại chút di chứng, vừa thấy xe thể thao liền sợ hãi, nức nở lui về phía sau.
Lục Nhiên ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Đại Hoàng: “Chó ngốc, tai nạn xe cộ đều chịu đựng được, còn sợ cái gì chứ.”
Cậu dắt Đại Hoàng đi vào phòng khách.
Trong nhà ăn, cơm chiều đã chuẩn bị xong.
Dì giúp việc bận rộn liếc mắt nhìn Lục Nhiên một cái, lại theo bản năng nhìn về phía trên lầu.
Cửa thang lầu trên lầu 3 truyền đến vài tiếng tiếng bước chân, Lục Nhiên không thèm để ý, mang theo Đại Hoàng đi vào toilet, cậu rửa mặt một phen, lại lau chân cho Đại Hoàng.
Ngày thường khi lau chân Đại Hoàng đều thực ngoan, lần này lại xoay vài vòng tại chỗ: “Ngao ô ~”
“Đừng nóng vội, nhịn một chút.” Lục Nhiên treo khăn lông lên trên giá, ngồi xổm xuống sờ sờ bụng Đại Hoàng.
Đại Hoàng lại nức nở hai tiếng, một đôi mắt đậu đậu đen nhánh mở to nhìn Lục Nhiên.
Chờ Lục Nhiên dẫn Đại Hoàng đi ra ngoài, người nhà họ Thẩm đã ngồi xuống trong nhà ăn.
Lần này người tới đầy đủ phết đấy.