Chương 14

Thẩm phu nhân lập tức cũng ý thức được chính mình nói lời sai.

Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, cũng khác với nói thẳng ra tới, tóm lại trên mặt rất là khó coi.

Nghĩ nghĩ, Thẩm phu nhân vươn tay, bắt lấy cánh tay Lục Nhiên, cố gắng dịu giọng nói: “Tiểu Nhiên, con cũng đừng nóng giận. Mẹ biết con chịu khổ nhiều năm ở bên ngoài như thế rồi, tối hôm qua chó của con lại bị ném văng khỏi nhà, con cũng cảm thấy ấm ức.”

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm phu nhân.

Trước kia, cậu từng vô số lần bị loại ngữ khí này của Thẩm phu nhân mê hoặc.

Sở dĩ cậu có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, là bởi vì Thẩm phu nhân thường xuyên khiến cậu ngộ nhận rằng, mẹ thương cậu.

Mỗi một lần, Thẩm phu nhân đều sẽ nói: “Nhiều năm qua, con ở bên ngoài chịu khổ rồi.”

Cũng sẽ nói: “Mẹ biết con cảm thấy ấm ức.”

Càng nhiều lần lần lượt hứa hẹn với cậu: “Con yên tâm, mẹ sẽ bồi thường cho con thật tốt.”

Chờ trấn an cảm xúc của Lục Nhiên xong, để Lục Nhiên biến thành một đứa con chó nhỏ vì khát vọng tình thương của mẹ mà chịu đựng hết thảy, Thẩm phu nhân liền sẽ chuyển chủ đề:

“Bởi vì con đã đến đây, Nhiễm Nhiễm quá khủng hoảng, chúng ta muốn cho Nhiễm Nhiễm an tâm mới tốt. Bằng không vừa thấy bộ dạng khổ sở của Nhiễm Nhiễm, lòng mẹ đều quặn đau.”

Thẩm phu nhân tiếp tục nắm tay Lục Nhiên, dùng giọng điệu Lục Nhiên quen thuộc nhất, nói: “Tiểu Nhiên con có thể hiểu cho mẹ mà đúng hay không? Không cần gây thêm phiền toái cho mẹ. Ngày hôm qua em trai con tại vì con nên rất tủi thân, chúng ta chọn một món quà cho Nhiễm Nhiễm, bồi thường Nhiễm Nhiễm một chút.”

Một câu một câu “tại vì con”.

Luôn khiến Lục Nhiên cảm thấy, tựa hồ chính mình thật là tội nhân nhiễu loạn gia đình của người khác.

Đời trước, Thẩm phu nhân vừa nói lời nói như vậy, Lục Nhiên lập tức không còn giận dỗi gì hết.

Nếu cậu có cái gì bất mãn, Thẩm phu nhân liền sẽ dùng một loại ánh mắt “tại sao con không ngoan như thế hả, không biết săn sóc cho mẹ gì cả” nhìn cậu.

Vừa thấy loại ánh mắt này của mẹ, Lục Nhiên sẽ theo bản năng cảm thấy khủng hoảng.

Nhưng Thẩm phu nhân đã nói rất nhiều lần, chính mình sẽ bồi thường cho cậu, nhưng từ trước đến nay chưa từng thực thi một lần nào.

Người ở trước mặt tự xưng là “mẹ” của cậu, cũng sẽ không cho phép cậu ở bên ngoài hoặc ở trước mặt Thẩm Tinh Nhiễm kêu bà một tiếng mẹ.

Mỗi một lần cậu có xung đột với Thẩm Tinh Nhiễm, bà chỉ biết kiên định mà đứng về phía Thẩm Tinh Nhiễm.

Lần này, Lục Nhiên nhìn thoáng qua bàn tay của chính mình đang bị Thẩm phu nhân nắm.

Cậu lãnh đạm nói: “Phu nhân, ngài quấy rầy tôi ăn cơm.”

Thẩm phu nhân cứng đờ, ngượng ngùng thu tay lại.

Lục Nhiên bình tĩnh ăn luôn cái bánh bao gạch cua cuối cùng vào trong miệng. Sau khi ăn xong, cậu nhìn mắt vào điện thoại của Thẩm phu nhân.

Thẩm phu nhân mới vừa chốt đơn một khoản đồng hồ, rõ ràng mua cho Thẩm Tinh Nhiễm để bồi thường, đơn giá hơn hai mươi vạn.

“Là nên bồi thường.” Lục Nhiên nói.

Thẩm phu nhân rốt cuộc lộ ra biểu tình vui mừng.

Lại thấy Lục Nhiên lấy ra di động, mở ra app tính toán.

Cậu nhắc mãi: “Thẩm Tinh Nhiễm ấm ức một ngày, bồi thường hai mươi vạn. Còn tôi từ năm 4 tuổi đã bắt đầu ấm ức, ấm ức đến năm nay đã mười chín tuổi, tổng cộng mười lăm năm, một năm 365 ngày, tổng cộng ấm ức 5475 ngày.”

“Một ngày bồi thường hai mươi vạn, vậy thì…”

Sau một lúc lâu, Lục Nhiên đẩy điện thoại đến trước mặt Thẩm phu nhân: “Tổng cộng 1 tỷ 9500 vạn, tôi xóa bớt số cho ngài, cũng chỉ còn 1 tỷ, nhớ rõ chuyển khoản của tôi ha.”