Chương 13

Lục Nhiên nghênh ngang vào phòng khách, phát hiện biệt thự không có ai.

Hiện tại, Thẩm gia gia chủ, cha ruột của cậu - Thẩm Hồng Nguyên đã đi công tác ở bên ngoài.

Người thừa kế đời sau của Thẩm gia, anh cả của cậu - Thẩm Tinh Ngộ đang ở nước ngoài vội vàng hạng mục mới. Anh hai nhị thế tổ Thẩm Tinh Trác cũng chẳng có quan hệ quá tốt với người trong nhà, hàng năm đều ở bên ngoài.

Lúc này, Lục Nhiên cũng hoàn toàn không nghi hoặc Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm đã đi đâu.

Lấy trình độ người nhà họ Thẩm bảo hộ Thẩm Tinh Nhiễm, nếu hắn đi bộ va phải ghế, họ đều phải đưa hắn đi bệnh viện làm kiểm tra một hồi.

Hiện tại hắn bị cậu tay năm tay mười tát hai bàn tay, còn không khẩn trương đến mức phải đi làm kiểm tra toàn thân mới vừa lòng bà ta à.

Sẵn kiểm tra đầu óc cũng tốt, có bệnh sớm trị.

Lục Nhiên mừng rỡ thanh tĩnh.

Dứt khoát trở về phòng, không tâm không phổi rửa mặt xong ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lục Nhiên tỉnh dậy đi đến nhà ăn.

Dì giúp việc trong nhà đã làm tốt bữa sáng.

Buổi sáng Lục Nhiên có khá nhiều khóa học, thời gian ra khỏi cửa tương đối sớm, thường thường khi cậu tỉnh ngủ, người nhà họ Thẩm đều đang ngủ. Nhưng cho dù thời gian khẩn trương đến mấy thì cậu đều kiên nhẫn chờ đến mỗi người tỉnh dậy mới dám động đũa.

Nhưng người nhà họ Thẩm khi ăn cơm chưa bao giờ chờ cậu.

Hôm nay, Lục Nhiên không quan tâm những cái quy củ giẻ rách đó, trong ánh mắt không tán đồng của dì giúp việc, trực tiếp xốc lên l*иg hấp cầm bánh bao bắt đầu ăn. Cũng chỉ lo múc một chén cháo cho chính mình.

Không trong chốc lát, trên lầu truyền đến động tĩnh.

Là Thẩm phu nhân xuống lầu.

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Thẩm phu nhân luôn luôn trầm ổn. Bà chậm rì rì đi xuống, ngồi ở bên cạnh bàn.

Nhìn thấy cơm sáng trên bàn đã bị người ăn trước, lập tức ngước mắt nhìn về phía Lục Nhiên.

Trong ánh mắt mang theo loại xa cách ghét bỏ, nhưng thực mau bị cưỡng chế áp xuống.

Bà dường như không có việc gì mà cầm lấy chiếc đũa, giọng điệu mang chỉ trích nói: “Hôm nay Nhiễm Nhiễm xin nghỉ, đến cả cửa phòng cũng không muốn bước ra.”

Lục Nhiên làm bộ nghe không hiểu, mờ mịt hỏi: “Hắn vì sao không đi ra, là bởi vì không mặt mũi gặp người à?”

Thẩm phu nhân nhịn không được, mắng: “Em trai con bị con đánh thành như vậy, con còn không biết xấu hổ ăn cơm sáng! Tại sao con có thể không biết cảm thấy xấu hổ như vậy hả?”

Lục Nhiên lẳng lặng nghe Thẩm phu nhân nói, phút chốc cười một tiếng.

Thẩm phu nhân sống trong nhung lụa rõ ràng không mấy khi mắng chửi người khác. Nhưng bị mẹ ruột của mình nói bản thân không biết cảm thấy xấu hổ, cũng coi như là một loại thể nghiệm mới lạ.

Đời trước khi mới vừa nghe câu này, Lục Nhiên chịu đả kích nặng nề, các loại tự hoài nghi bản thân, làm việc sợ tay sợ chân, kể cả lời nói cũng không dám nhiều lời.

Đời này…

Lục Nhiên tùy ý gật gật đầu: “Ừ đúng đúng đúng.”

Nói xong, cậu duỗi tay bưng lung bánh bao gạch cua ở trước mặt Thẩm phu nhân lên, bỏ hết vào lung bánh trước mặt chính mình.

“Người nghèo chưa từng ăn thứ tốt gì, phu nhân ngài thứ lỗi.” Lục Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười.

Thẩm phu nhân đưa đũa gắp không khí: “…”