- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khi Bia Đỡ Đạn Hào Môn Nổi Điên
- Chương 10
Khi Bia Đỡ Đạn Hào Môn Nổi Điên
Chương 10
Trên xe thương vụ.
Lục Nhiên an tĩnh ngồi ở ghế sau.
Chiếc xe này cực kỳ rộng mở. Hẳn là phối trí tám chỗ ngồi, nhưng không biết vì sao, một loạt ghế dựa ở giữa đã bị tháo dỡ.
Lục Nhiên ngồi ở vị trí cuối cùng, trước mặt có một tấm chắn màu đen được kéo xuống.
Toàn bộ trong thùng xe rất tối, chỉ có ngẫu nhiên vài tia sáng từ ánh đèn đường chiếu vào cửa sổ xe.
Lục Nhiên cũng không đánh giá quá nhiều.
Lực chú ý của cậu toàn đặt ở trên người chó nhỏ nằm trên đầu gối cậu.
Đại Hoàng tuy rằng kêu Đại Hoàng nhưng trên thực tế lại rất nhỏ, đứng thẳng thì cũng không cao tới đầu gối của cậu, nó có thể dễ dàng cuộn tròn nằm trên người cậu.
Lục Nhiên cẩn thận kiểm tra lông tóc trên người Đại Hoàng, còn có vết thương trên đùi.
Cậu là sinh viên của đại học Y - học thú y, lúc trước ghi danh cái ngành học này, chính là vì Đại Hoàng.
Kiểm tra một hồi xong Lục Nhiên mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
Cậu thân mật mà loát Đại Hoàng đầu chó: “Có nhớ ba ba hay không nha! Ba ba siêu cấp nhớ Đại Hoàng!”
Lục Nhiên ôm Đại Hoàng hôn vài cái.
Đại Hoàng rầm rì dùng đầu lưỡi liếʍ mặt cậu, hệt như cái mùa đông vào 9 năm trước.
Lục Nhiên hốc mắt có chút chua xót.
Khả năng ở trong mắt của Đại Hoàng, nó mới chỉ không gặp chủ nhân mấy tiếng mà thôi.
Nhưng Lục Nhiên đã mất đi Đại Hoàng mười mấy năm.
Khoảng thời gian cậu nằm trên giường bệnh, Lục Nhiên tưởng niệm nhất chính là Đại Hoàng, nhìn người nhà họ Thẩm hại chết Đại Hoàng, là việc đời trước Lục Nhiên hối hận nhất.
Cậu nhịn xuống nhiệt lệ nơi hốc mắt, nhéo nhéo thịt lót của Đại Hoàng, ngữ khí vô tư nói: “Còn may là bị thương không nặng, nếu thật sự bị tàn phế muốn nhúc nhích cũng không được, còn không bằng chết quách cho rồi.”
Lục Nhiên nói không phải Đại Hoàng, mà là chính mình.
Cậu vừa nói xong lời này, thùng xe phía trước vốn vẫn luôn an tĩnh, ngoài ý muốn phát ra chút tiếng vang.
Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tấm chắn.
Không trong chốc lát, ven sườn tấm chắn bị kéo ra một khe hở, một người trung niên nghiêng người nhìn qua.
Người trung niên vuốt tóc không chút cẩu thả, quần áo chỉnh tề. Nhưng thái độ lại hòa ái ôn hòa, nhẹ giọng hỏi:
“Vị bạn học này, phía trước chính là Cục Cảnh Sát, xin hỏi cậu hiện tại muốn đi bệnh viện trước hay vào cục cảnh sát trước?”
“Đều không đi, phiền toái ngài đi đến bệnh viện thú cưng gần nhất.” Lục Nhiên nói.
Người trung niên sửng sốt, rũ mắt nhìn đầu gối của cậu.
Lục Nhiên vững vàng ngồi ở trên ghế sau, đầu gối còn có con chó nằm đè lên.
Thấy thế nào cũng không giống bộ dáng khập khiễng như ban nãy.
Lục Nhiên bình tĩnh nhìn lại, không hề chột dạ khi ăn vạ bị vạch trần.
Người trung niên có tố chất tâm lý cũng thực không tồi, chỉ là cười cười liền tiếp nhận sự thật này.
Hắn xoay người, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến của người khác, rồi sau đó mới tiếp tục nghiêng người sang cười nói với Lục Nhiên: “Được, vừa hay tiện đường.”
Tấm chắn lại lần nữa bị kéo lên.
Lộ trình hơi xa, Lục Nhiên bình tĩnh lại, có chút mơ màng sắp ngủ. Cậu ở Thẩm gia đã đánh Thẩm Tinh Nhiễm hai bạt tai, còn mắng cả Thẩm phu nhân.
Ở trên đường, cậu cứu Đại Hoàng, chỉnh hoàng mao một hồi lâu.
Khi làm những việc này, Lục Nhiên đều tùy tâm sở dục.
Nhưng kỳ thật, cậu vẫn luôn không phân biệt rõ, chính mình là thật sự về tới thời điểm Đại Hoàng còn chưa chết, hay vẫn là… tất cả chỉ là một giấc mộng, còn cậu vẫn đang nằm ở trên giường bệnh. Mở mắt ra, chờ đợi cậu vẫn như cũ là dụng cụ lạnh băng, phòng bệnh đóng kín.
Do dự một cái chớp mắt, Lục Nhiên liền bắt đầu mặc kệ sự đời.
Tùy tiện đi.
Dù sao chỉ cần cậu còn sống, người nhà họ Thẩm cũng đừng mong sống tốt!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khi Bia Đỡ Đạn Hào Môn Nổi Điên
- Chương 10