Chương 18: Ùng ục ùng ục

Khi hệ thống không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy đến, nhìn thấy chính là ký chủ thành thành thật thật nằm ở trong lòng Vân Thanh Việt.

Giang Mạch an tĩnh đến có chút quá lố, đến mức làm cho hệ thống theo bản năng cảm thấy không đúng, thuận tay mở ra giao diện dữ liệu nhìn một chút. Sau đó liền phát hiện ký chủ nhà nó cũng chỉ là an tĩnh ở bên ngoài, trên thực tế nhịp tim nàng đập kịch liệt, đã vượt xa tốc độ bình thường ngày xưa —— Liền ở vừa rồi, nhất định đã xảy ra chuyện gì mà nó không biết!

Trên thực tế phán đoán của hệ thống cũng không sai.

Liền ở vừa rồi, Giang Mạch từ trên cây đào nhảy xuống, Vân Thanh Việt như lời nói tiếp được nàng. Này vốn không có gì không đúng, chỉ là nơi mà Giang Mạch đặt chân có chút không đúng lắm, chính là... Có chút mềm, sau đó xuất phát từ bản năng của động vật họ mèo, nàng còn tiện chân giẫm lên hai lần.

Ngay lúc đó Giang Mạch chưa kịp phản ứng, sau khi giẫm theo bản năng mới phát hiện, mình có lẽ thật sự giẫm lên nơi không nên giẫm. Nếu nàng chỉ là Tiểu Nãi Hổ chân chính thì thôi, nhưng nội bộ nàng kỳ thật là người trưởng thành, sau khi phản ứng lại đương nhiên xấu hổ vô cùng. Vì thế nháy mắt liền ngoan ngoãn, nếu như hệ thống cẩn thận, là có thể phát hiện nàng không chỉ là tim đập nhanh hơn, gương mặt được bao phủ dưới bộ lông càng là một mảnh thiêu hồng.

Tiểu Bạch Hổ cuộn tròn móng vuốt, như thể giấu đi chứng cứ gì, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Vân Thanh Việt. Lúc này đừng nói cái gì nhiệm vụ hằng ngày 2000 điểm giá trị kinh nghiệm, coi như hệ thống cho nàng nhiệm vụ 2000 điểm giá trị kinh nghiệm, nàng cũng sẽ không nhúc nhích một chút.

Cũng may Vân Thanh Việt cũng không có nghĩ nhiều, hoặc là nói nàng cũng không có lòng phòng bị gì đối với Tiểu Bạch Hổ vừa mới sinh ra không bao lâu, hơn nữa còn vô cùng gầy yếu này. Thấy Tiểu Bạch Hổ bỗng nhiên ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, còn có chút lo lắng, sau khi cẩn thận kiểm tra cũng không thấy bị thương mới hỏi: "Làm sao vậy, chính là vừa rồi bị dọa?"

Giang Mạch rụt đuôi lại không đáp lời, chỉ giấu đầu vào bên trong móng vuốt, mặc cho Vân Thanh Việt hiểu lầm.

Vân Thanh Việt thấy thế quả nhiên hiểu lầm, đối với Tiểu Bạch Hổ nhát gan còn có chút dở khóc dở cười. Nàng suy nghĩ một chút, lấy ra hai quả đào lúc trước, sau đó đưa quả mà mình hái qua: "Đây, quả đào của ngươi, còn muốn ăn không?"

Quả đào trong Tu Chân giới đại khái cũng khác với phàm giới, tuy rằng nhìn chỉ là lớn lên trông đẹp mắt chút, nhưng mùi thơm đặc trưng thuộc về quả đào lại mê người hơn tất cả quả đào mà Giang Mạch từng ăn trước kia. Thế cho nên tiểu lão hổ rõ ràng nên ăn thịt ngửi thấy mùi hương này, cũng nhịn không được lại lần nữa bị câu dẫn, vì thế lén lút mở móng vuốt nhìn trộm, rốt cuộc vẫn là không nhịn được lại lần nữa nhào qua ôm chặt.

"Ngao ô" một tiếng, Tiểu Nãi Hổ nhe răng sữa gặm lấy, dịch ngọt từ quả đào lập tức tràn đầy khoang miệng.

Giang Mạch thỏa mãn nheo mắt lại, ngay cả xấu hổ lúc nãy cũng tạm thời quên đi —— Trời thấy còn thương, nàng xuyên qua đến nay cũng đã nửa tháng, đây vẫn là đồ ăn bình thường duy nhất nàng ăn ngoại trừ sữa.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nhưng nàng đã sớm thành niên, làm sao thật sự quen coi sữa như cơm ăn? Cắn dược liền càng đừng nói tới.

Đình viện yên tĩnh, dường như vang lên một tiếng cười khẽ, nhưng chờ khi Giang Mạch mở to mắt ra nhìn thì lại thấy vẻ mặt Vân Thanh Việt vẫn thanh lãnh như cũ, tựa như tiếng cười lúc nãy chỉ là ảo giác của nàng vậy.

Sau đó mỹ nhân thanh lãnh quả thật động, nàng vươn ngón tay như ngọc ra, nhẹ nhàng câu lấy cằm Tiểu Nãi Hổ gãi gãi, giống như chọc mèo. Giang Mạch trong lúc kinh ngạc không có phản ứng lại, vì thế lại một lần nữa bị bản năng của cơ thể khống chế —— Tiểu Bạch Hổ ôm quả đào gặm nheo đôi mắt lại, trong cổ họng phát ra âm thanh "Ùng ục" "Ùng ục", hiển nhiên rất là hưởng thụ.

Đợi đến khi Giang Mạch ý thức mình đang làm gì, nhiệt độ trên mặt vừa mới dịu xuống lại lập tức nóng lên. Nàng ảo não cúi đầu, trực tiếp cắn ngón tay của Vân Thanh Việt, cuối cùng vẫn là không đành lòng cắn, vì vậy chỉ dùng ngón tay của đối phương nghiến răng.

Đương nhiên, làm một con Tiểu Phế Hổ, chỉ sợ coi như muốn cắn cũng không phá được phòng ngự của tu sĩ Kim Đan.

...

Sau khi cùng sạn phân quan tiến hành một phen giao lưu "thân thiện" ở đình viện, Tiểu Bạch Hổ gặm xong quả đào, Vân Thanh Việt cũng không có cô phụ tâm ý của Tiểu Bạch Hổ, ăn quả đào mà nàng hái.

Trì hoãn một hồi, một người một hổ rốt cuộc vẫn là vào phòng.

Phòng của Vân Thanh Việt rất đơn giản, thậm chí có thể xưng là có chút đơn sơ —— Bàn ghế, giường, ấm nước, ly nước, cùng với một bức bình phong được dựng thẳng lên ở một bên của căn phòng, gần như chính là tất cả những gì có thể nhìn thấy trong gian phòng này trong một cái liếc mắt. Tuy rằng phần lớn các tu sĩ sẽ đặt những vật phẩm cá nhân như xiêm y vào trong trang bị trữ vật mang theo bên người, nhưng chỗ ở đơn sơ đến như vậy, cũng là hiếm thấy.

Giang Mạch nhảy xuống đi quanh phòng một vòng, cuối cùng đưa ra kết luận: Đồ đạc trong phòng này có lẽ đều là mới vừa ráp xong, sư tỷ hoặc là theo chủ nghĩa tối giản, hoặc là nàng chính là người chuẩn bị dọn nhà đi bất cứ lúc nào.

Đương nhiên, này không có liên quan quá lớn đến Giang Mạch, ai bảo nàng hiện tại chỉ là một con Tiểu Nãi Hổ cầu bao dưỡng thôi chứ.



Tiểu Nãi Hổ bước từng bước mạnh mẽ uy vũ tuần tra lãnh địa xong, liền thấy Vân Thanh Việt thuận tay lấy một chiếc giường nhỏ ở trong không gian trữ vật ra, sau khi trải thật dày mềm mại mới hỏi nàng: "Ngươi ngủ ở đây, có thể không?"

Giang Mạch có chút ngây dại, cũng không phải vì đãi ngộ này, mà là không nghĩ tới người thanh lãnh như Vân Thanh Việt, thế nhưng sẽ cất giấu một chiếc giường em bé ở bên trong nhẫn trữ vật... Sư tỷ ngươi nghiêm túc sao? Còn có nhẫn trữ vật kia của ngươi có bao nhiêu lớn vậy, người khác bỏ thiên tài địa bảo, ngươi lại đặt chút đồ vật kỳ kỳ quái quái?

Tiểu Bạch Hổ chấn kinh một lúc, nhưng so với tùy tiện ngủ trên đất, có giường ngủ đương nhiên càng tốt. Vì thế nàng đi đến bên cạnh, tung người một cái nhảy lên, còn chưa kịp thử xem mềm hay cứng, thanh âm nhắc nhở của hệ thống cũng đã vang lên ——

"Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được tu luyện gia tăng, ở chỗ này tốc độ tu luyện có thể tăng phúc 20%."

Giang Mạch lập tức ý thức được "giường em bé" này kỳ thật là một món bảo vật, nhưng nàng còn chưa kịp kinh hỉ, liền hỏi hệ thống: "Tu luyện? Trò chơi này của chúng ta có hệ thống tu luyện sao? Tại sao ta chỉ thấy nhiệm vụ hằng ngày và đánh quái thăng cấp?"

Sau khi hệ thống trở về liền cảm thấy bầu không khí vi diệu, vẫn luôn không chen lời vào, mãi đến lúc này Giang Mạch hỏi mới nói: "Hệ thống không có, nhưng bản thân thần thú là có thể tu luyện. Chỉ là ký chủ người cấp bậc hiện tại quá thấp, huyết mạch truyền thừa cũng không thể kích hoạt, cho nên cũng không có biện pháp có được pháp môn tu luyện của Bạch Hổ truyền thừa.

Giang Mạch nghe đến đó lập tức cắt ngang nó: "Được rồi, đừng nói nữa, lại muốn khuyên ta đánh quái thăng cấp."

Hệ thống phủ nhận, sau đó tiếp tục nói lời trước đó: "Ký chủ đừng nản chí, tuy rằng ký chủ không có biện pháp tu luyện, nhưng người có thiên phú chủng tộc nha. Lúc trước ngủ một ngày tăng 1 điểm giá trị kinh nghiệm, bây giờ ngủ trên chiếc giường này, một ngày có thể tăng 1.2 kinh nghiệm, có phải rất kinh hỉ không?"

Giang Mạch: "..."

Nàng cảm thấy hệ thống đang trào phúng nàng, dù sao dựa theo giá trị kinh nghiệm cần cho nàng thăng cấp bây giờ, phỏng chừng phải ngủ tám năm mười năm mới có thể thăng một cấp. Chỉ là nàng cũng không hề tức giận, lấy ra Dưỡng Linh Đan ăn một viên, giá trị kinh nghiệm lập tức + 500.

Hệ thống: "..."

Lúc này đổi thành hệ thống trầm mặc, sau đó nó vô cùng đau đớn nói: "Ký chủ, người liền không thể lật người lại sao?!"