Chương 22: Đừng đi... Anh cần em! [ SE]

Từng ngày bạn đồng ý quen cậu thì có lẽ, bạn đã yêu cậu ta thật sự rồi. Cứ ngỡ, bạn quen cậu chỉ để vì lời cậu xin của cậu ta thôi. Nhưng không ngờ bạn đã mắc phải bẫy yêu của cậu.

Yêu nhau được 2 năm rồi, có nhiều kỉ niệm đẹp với cậu lắm. Bạn nghĩ không thể nào sống thiếu hình bóng ấy được. Một hình bóng bạn chưa từng để ý hay quan tâm đến, nào ngờ, bây giờ bạn lại muốn nó ở bên cạnh bạn mãi mãi.

...

Hôm nay, bạn và cậu đi chơi ở công viên. Đi bộ cùng nhau. Nói chuyện vui vẻ. Bạn khoát tay cậu như một cặp đôi hoàn hảo khiến ai cũng phải ghen tị. Đi được một lát thì thấy có người con gái mặc bộ váy trắng nhìn rất xinh đẹp chặn bạn và cậu lại, khuôn mặt cô như đang rất bực bội và ganh ghét bạn. Người đầu tiên cô ấy nhìn đó chính là cậu. Bạn không biết, cô gái này là ai? Mà lại chặn đường bạn và cậu như vậy. Không lẽ là bạn của cậu sao?. Nhưng sao cái khuôn mặt biểu hiện của cậu như có vẻ không vui cho lắm và có phần hơi lạnh lùng, thờ ơ với người trước mắt. Bạn không biết chuyện gì nên quay sang hỏi cậu.

- Có chuyện gì vậy oppa?Cô ấy là ai thế?

- Không có gì đâu? Ami à... Anh không quen cô ta! Chúng ta đi thôi...

Bạn ngáo ngơ nhìn cậu, cậu vội kéo bạn bước đi ngang mặt cô nhưng cô lại kéo tay cậu và không cho bạn đi. Anh trợn mắt quay sang và cướp bạn về phía anh như sợ cô gái đó sẽ làm gì bạn vậy. Cô ta cười khinh nhìn cậu rồi quay sang liếc nhìn bạn một cái như rất ghét và căm thù bạn.

Cô nhếch môi nói. Nhìn cực kì đểu cán như những cô gái ăn chơi.

- Đây là bạn gái mới của anh sao? Sao không giới thiệu với em một chút? Nhìn rất xinh đẹp nha!

- Cô muốn cái gì?_Cậu nhíu mày

Cậu nói một câu lạnh lùng khiến bạn phải nổi cả da gà, thấy cậu rất khác so với hình ảnh trước kia. Hình ảnh trước đây, cậu là một con người rất vui tươi và ít tỏ vẻ lạnh lùng như những lúc này. Bây giờ chỉ có cái hình ảnh là, một chàng trai lạnh lùng và vô tâm nói với người kia.

Tôi không hiểu gì hết nên vội hỏi cô.

- Cô là ai vậy? Bạn của anh ấy sao?

- À, tôi là vợ của anh ấy đó!_Cô ta nói to.

Câu nói của cô ta làm bạn như chao đảo và không tin đó là sự thật. Thật sự, chuyện gì đang diễn ra vậy. Bạn lắc đầu rồi cười khẩy, quay sang cậu, nắm lấy đôi tay của cậu lắc nhẹ. Bạn muốn nghe chính miệng của cậu nói lời nói của cô kia có phải là sự thật hay không.

- Oppa, cô ta có phải là vợ của anh đúng không?_Bạn hỏi anh.

- Phải... Nhưng mà, cho dù mẹ anh có ép cưới cô ta thì anh cũng không đồng ý đâu... Anh chỉ yêu mình em thôi, từ lúc gặp em... Anh thật sự yêu em và không còn yêu cô ta nữa!

Cậu cố giải thích cho bạn nhưng bạn lắc đầu. Đó là sự thật rồi. Người sắp cưới cậu không phải là bạn mà chính là người khác. Tim bạn đau lắm, như một vật gì bị cứa vào vậy. Bạn bắt đầu khóc rồi. Cậu nhìn bạn mà không biết làm gì, cậu đau đớn lắm mới thấy người cậu yêu vì cậu mà rơi lệ.

Đúng, lúc trước chưa gặp bạn thì cậu yêu cô đó lắm, hôn nhân được sắp đặt từ trước. Cậu cứ ngỡ mình yêu cô thật sự, nhưng cô phải đi ra nước ngoài để học. Lúc ấy, cậu đã gặp được bạn và đem lòng yêu bạn thật sự, cậu nghĩ ngoài bạn ra thì cậu không còn yêu ai khác nữa. Cậu cũng không còn yêu cô ta nữa. Cậu muốn nói với bạn rằng bạn mới chính là nửa kia thật sự của cậu. Nhưng giờ, tại sao đang yêu nhau mặn nồng mà cô ta lại về Hàn để phá cơ chứ?.

Cậu ôm bạn vào lòng rồi quay sang nhìn cô ta. Cô ta khoanh tay xem trò hay sắp diễn ra. Anh mạnh miệng nói.

- Cô về đây là để phá tôi ư?

- Gì chứ? Em về đây là để kết hôn với anh kia mà. Anh đừng quên, công ty ba anh là một công ty nhờ có ba em mới xây dựng được như ngày hôm nay. Anh đừng mạnh miệng mà nói lời chia tay với em, nếu anh không cưới em thì công ty ba anh sẵn sàng phá sản đi nhá!

Cô ta nói như vậy làm cậu hiểu rõ bộ mặt thật của cô ta. Anh cười nói.

- Hơ, cô đừng có mà lấy cớ công ty phá sản mà hù dọa tôi! Đối với tôi, dù công ty có sập xuống đi chăng nữa thì tôi cũng không đời nào lấy loại người như cô đâu!

- Anh...

Cô ta bực tức khi cậu nói như thế. Dù phải dùng mọi cách gì cũng khiến anh phải cưới cô ta cho bằng được mà thôi.

Nghe đến vậy, bạn đẩy cậu ra rồi nhìn cậu bằng cặp mắt không cảm xúc. Nói nhẹ nhàng.

- Anh về cưới cô ấy đi, đừng vì em mà công ty của anh phải phá sản... Em không muốn như thế đâu...

Bạn nói xong, lòng nghẹn ngào. Cậu như không tin bạn có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Cậu lắc mạnh vai bạn.

- Em biết mình đang nói gì không?... Sao em có thể dễ dàng bỏ cuộc đến vậy?. Dù anh có phải đi ăn xin thì anh cũng chỉ cưới duy nhất một mình em thôi! Anh sẽ từ hôn cô ta và cưới em! Em hãy tin anh!

Cậu khẳng định với bạn, còn cô ta thì chỉ liếc nhìn hai người. Như rất nhàm chán với trò này. Bạn mệt mỏi không muốn cậu vì bạn mà chịu nhiều điều không hay. Thấy cậu như vậy, bạn đau lắm. Buộc miệng, bạn nói ra những lời không đúng với cảm xúc của bạn hiện tại.

- Em không còn yêu anh nữa...

- Gì?... Em đang nói gì vậy?

- Em chỉ đùa giỡn với tình cảm của anh thôi, vậy nên... Chúng ta chia tay đi...

Cậu như không tin chính miệng bạn nói ra những lời đau lòng này. Cậu lắc đầu.

Tim bạn đau đớn đến xé lòng nhưng lại mạnh dạn nói như thế.

- Anh thấy được bộ mặt của cô ta chưa?

Cô ta nói một cách khinh bỉ bạn. Cậu quát.

- Cô im đi... Ami à, những lời hồi nãy em nói chỉ là nói chơi thôi có đúng không?

Cậu cứ lắc vai bạn cho đến khi bạn mở miệng nói.

- EM KHÔNG YÊU ANH! EM CHỈ ĐÙA GIỠN VỚI ANH THÔI!_Bạn nói to.

Từ từ, cậu buông thõng hai đôi tay cậu xuống. Khuôn mặt như vô cảm nhìn bạn. Không ngờ, bấy lâu nay, bạn đùa giỡn tình cảm với cậu, cậu như một kẻ ngốc mà yêu bạn sâu đậm. Giờ lại nói lời đau đớn này, sao cậu lại ngu ngốc yêu bạn 2 năm cơ chứ. Cảm giác bị lừa dối đau rất đau...

Bạn bước đi về phía trước, nhìn cậu lần cuối. Vì, chắc một ngày không xa, cậu sẽ cưới cô gái ấy cho mà xem. Bạn chỉ biết nặng lòng mà bước đi thật nhanh, không muốn cho cậu thấy bộ dạng đáng thương của bạn lúc này... Bạn chạy đi...

Còn về phần cậu, chỉ biết đứng im nhìn bạn chạy đi. Đôi mắt trở nên buồn bã đến nao lòng. Cảm giác ấy, sao cậu lại khó chịu thế? Sao cậu không chạy về phía bạn cơ chứ?... Đôi chân cậu như mệt mỏi mà không thể nào đi được...

Cô gái kia khoác tay cậu mà kéo cậu về.

/ Mấy ngày sau /

Căn phòng bạn suốt mấy ngày nay trở nên lạnh lẽo. Bạn thường hay bỏ ăn và ngủ rất nhiều. Bạn trở nên xanh xao hẳn ra. Đôi mắt trở nên không còn sức sống như lúc ở bên anh. Đôi môi đỏ mọng giờ đã không còn, chỉ còn một đôi môi trắng bệch như người sắp chết. Nhìn bạn bây giờ rất xấu xí. Chắc bạn nghĩ anh đã làm đám cưới rồi, và sống bên cô ấy rất vui vẻ. Nghĩ đến đó, bạn khóc nấc trong phòng, ngồi co rúm lại trong một góc giường. Cảm nhận từng mảnh tim bên trong lòng ngực như bị vỡ ra hàng trăm mảnh. Mẹ bạn lo lắng cho bạn nên rõ cửa phòng liên tục. Bà hỏi.

- Nè, Ami, con không sao chứ? Mẹ lo cho con lắm đó!

- Không sao đâu mẹ, con hơi mệt tí thôi!_Bạn nói vọng ra từng tiếng run rẩy.

- Vậy thì con xuống ăn cơm với mẹ này!

- Dạ vâng, đợi con một chút, con xuống liền...

Bạn nói xong rồi cố gạt bỏ cậu ra khỏi tâm trí bấy giờ. Nghĩ trong đầu, nếu thấy người bạn hạnh phúc thật sự thì bạn phải vui chứ. Chỉ cần người ấy vui thì bạn vui rồi...

Bạn chỉ cười gượng rồi đi VSCN, chải đầu sau đó chỉnh lại quần áo rồi bước xuống nhà sau. Thấy bạn, mẹ bạn cũng mừng lắm. Vội nói.

- Mẹ thấy con xanh xao quá nên mẹ có nấu món con thích này...

- Dạ vâng...

...

Đang ăn cơm thì mẹ bạn nói.

- Mà sao nhìn con có vẻ như buồn quá vậy? Có chuyện gì nói cho mẹ nghe này..._Mẹ ôn tồn nói với bạn.

- Không có gì đâu mẹ...

Bạn lắc đầu rồi gục mặt xuống ăn từng miếng cơm. Món ăn yêu thích của bạn sao giờ bạn cảm thấy như không muốn ăn nữa. Cảm giác thiếu vắng cậu mà sao lại buồn đến nao lòng thế kia.

Mẹ lại hỏi.

- Đã 2 năm rồi, nhanh quá ha con nhỉ! Giờ, thì con đã ra trường rồi...

- Dạ vâng..._Bạn nói.

- Mà sao dạo này không thấy con đi với cậu Taehyung thế?...

- Con... và anh ấy chia tay rồi mẹ à!_Bạn nói rưng rưng nước mắt.

- Sao vậy!_Mẹ nhíu mày.

Dù gì đi nữa, bạn muốn tâm sự để cho một phần nhẹ đi. Một phần muốn cho mẹ mình biết để khỏi nhắc về cậu ta nữa.

Sau khi kể xong thì mẹ bạn chỉ tiếc cho bạn thôi. Mẹ bạn an ủi.

- Thôi đừng buồn nữa con... Con gái của mẹ sớm muộn gì mà không quen được người tốt hơn cậu ta cơ chứ. Đừng buồn... Ăn cơm đi con!

Bạn khẽ gật đầu rồi ăn hết phần cơm sau đó lại đi ngủ. Định lên giường thì mẹ bạn lại bảo to. Làm bạn hết hồn nên chạy xuống xem sao. Thấy trên tivi có báo tin tức. " THIẾU GIA TAEHYUNG NGAY NGÀY CƯỚI ĐÃ TỰ SÁT TRÊN LỄ CƯỚI VÀ ĐỂ LẠI LÁ THƯ CUỐI CÙNG RẰNG ' Ami à. Dù có chuyện gì đi nữa, anh vẫn chỉ cưới em mà thôi!' "...

Nghe được tin tức đó, mẹ bạn không mấy xúc động trước người con trai đó, cậu ta yêu con mình thật lòng. Còn bạn? Bạn như chết lặng khi nghe được tin tức khốn khϊếp đó. Tại sao cậu lại làm như thế, tại sao cậu lại kết liễu đời mình như thế. Tim bạn như muốn ngừng đập. Thì ra, là cậu yêu bạn thật lòng. Tất cả là lỗi tại bạn khiến cậu thành ra như thế. Đau đớn lắm. Bạn chạy vội ra ngoài. Mẹ bạn cố ngăn cản bạn quá kích động nhưng không thành...

...

Trong một nơi rất yên tĩnh và chỉ toàn những ngôi mộ đan xen nhau. Có một người con gái, cô cầm trên tay một bó bông trắng nhìn rất đẹp. Cô mặc một chiếc váy trắng nhìn như một thiên thần, khuôn mặt xinh đẹp và rất hoàn hảo đang nhìn ngôi mộ dưới kia. Cô vội vã tuôn hai hàng nước mắt kia trên đôi má hồng kia. Vội đặt bó hoa xuống ngôi mộ kia. Bạn vội nói.

- Cũng đã hơn 5 năm rồi anh nhỉ!. Anh hứa với anh, trong một ngày không xa... Em sẽ tìm anh, anh có nhớ không? Không xa đâu... Ngay lúc này thôi...

Bạn cười nói rồi lấy ra một chiếc kéo rất nhọn và kết liễu cuộc đời mình bằng một nhát rất mạnh và sâu. Lòng ngực bạn cảm thấy không đau đớn nữa. Không còn cảm thấy đau hơn như lần trước khi thấy cậu nằm trong vũng máu kia. Bạn cười mỉm nhìn tấm hình người con trai kia đang nở nụ cười vui vẻ. Lòng bạn cảm thấy mãn nguyện hơn và từ từ bạn ngã xuống... Cuộc đời của một cô gái lại kết thúc rất đau buồn kia. Nhưng nhất định cô sẽ tìm được cậu ở một nơi kia và sống hạnh phúc.

- Hết chương 20 -