Chương 4

Tần Hạo là người giỏi nhất trong đội cảnh sát hình sự về cả suy luận cùng năng lực điều tra. Nếu không anh ấy sẽ không trở thành phó đội trưởng ngay khi vừa tốt nghiệp.

Nhưng vấn đề là anh ấy đang nghĩ gì thế? Anh ta có chắc mình đủ thời gian để quay lại và rửa bát đĩa trước khi chúng nổi mốc không?

Nghĩ tới đây, tôi lặng lẽ xịt nước rửa chén và rửa từng chiếc đĩa.

Rửa chén đĩa xong đã là bảy giờ tối, ở cùng Tần Hạo ba tiếng đồng hồ, ngày nghỉ đầu tiên của tôi cũng sắp kết thúc.

Tôi nằm xuống giường, nghĩ từ báo cáo y khoa cho đến con dao mổ, rồi từ con dao mổ đến miếng beefsteak, lại từ miếng beefsteak đến...

Tôi bực mình quá.

Tại sao nghĩ đến Tần Hạo lại khó chịu như vậy?

Nó cứ quanh quẩn trong đầu tôi suốt cả ngày.

Tôi sắp điên rồi.

Tôi quyết định đi chợ đêm ở tầng dưới, tuy không đói lắm nhưng vẫn tốt hơn là để một sinh vật tên bạn trai cũ cứ quẩn quanh trong đầu.

Chợ đêm vừa mới mở cửa, bởi vì có những thương hiệu đồ ăn vặt lâu đời lần đầu tiên gia nhập nên lượng khách đến đông bất thường.

Nhìn xung quanh, có rất nhiều người, và các loại đồ ăn nhẹ cũng giống như ở các thành phố khác đến nỗi tôi cảm thấy giống như copy và dán thôi.

Tôi lang thang giữa đám đông và thỉnh thoảng thoáng nhìn thấy những xiên thịt bò trước quầy bán xiên que.

Tám chữ: “Nguyên liệu tươi, hương vị nguyên bản” đặc biệt bắt mắt.

Rõ ràng là thịt công nghiệp.

Vừa định về nhà, một cô gái đi ngang thốt lên: "Anh chủ chỗ nướng beefsteak đẹp trai quá!"

Nướng beefsteak?

Rất đẹp trai?

Tôi lùi lại hai bước và nhìn thấy một người đàn ông có đôi chân dài, cao 1m85, đứng thẳng cách đó không xa.

Bạn trai cũ cách đây một tiếng vừa nói đi nướng beefsteak giờ đang đứng cạnh đĩa sắt cực lớn, nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò sắp cháy thành than, tay cầm xẻng ngơ ngác.

Ồ, anh ta thực sự đến đây để nướng beefsteak.

Đẹp trai có ích gì? Không, vẫn là beefsteak ngon hơn.

Tôi không thể chịu nổi nên giả làm khách hàng bước tới, chỉ vào miếng thịt đen thui không nhìn ra được cái gì: “Ông chủ, beefsteak sắp cháy rồi.”

“Đây là đặc sản của quán chúng tôi, beefsteak bóng đêm…” Tần Hạo đang vội nên không kịp ngẩng đầu nhìn tôi mà đã trả lời.

"Ồ?" Tôi mỉm cười, nghiêng người về phía anh ta, nói bằng giọng chỉ có hai chúng tôi nghe được: "Amin thơm dị vòng là chất gây u.ng th.ư và gây đ.ột bi.ến. Sĩ quan Tần, anh có biết anh đã vi phạm ph.áp lu.ật và cố ý gi.ết người không?”

“Tiêu Nguyệt?!”

Tần Hạo ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi lắc đầu, lấy xẻng từ tay Tần Hạo, chọc vào miếng beefsteak mà tôi không đành lòng nhìn vào.

“Anh chưa học được từ kỹ năng của tôi.”

“Tần Hạo, hứa với tôi đi.” Tôi nhìn Tần Hạo với vẻ mặt nghiêm túc và kiên quyết.

Trên mặt đỏ bừng của Tần Hạo lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó bởi vì lời nói tiếp theo của tôi mà lập tức khôi phục dáng vẻ: "Lần sau, thay vì nướng beefsteak, hãy làm bánh crepe trái cây."

"Tại sao?"

"Bởi vì..." Tôi dừng lại, với vẻ mặt chán nản.

"Thịt mắc lắm, không nên để anh lãng phí."

Tần Hạo im lặng. Tôi không an ủi anh ta mà ném thẳng cục than thịt vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn cô gái đang xếp hàng hỏi: “Muốn ăn beefsteak thế nào?”

Cô gái dường như không để ý rằng tôi vừa nhảy vào tiếp nhận mớ hỗn độn này. Mặt cô ấy hơi hồng, nhỏ giọng nói: “Chín vừa bảy phần. Cảm ơn chị.”

Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay Tần Hạo: “Nhìn kỹ này.”

“Bí quyết nướng beefsteak không phải là lật liên tục. Đợi cho đến khi ba phần dưới cùng của miếng thịt chuyển sang màu trắng ở mép rồi hãy lật miếng thịt lại.”

Nói xong, tôi lật miếng beefsteak lại một cách gọn gàng, mặt dưới lộ ra màu rất đẹp.

“Thịt bò ngon đấy, nhưng anh chỉ lãng phí thôi.”