Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Vãn thấy Chu Diễn Xuyên càng ngày càng “láo” rồi.

“Anh có thấy con cá dưới nước đó không?” Cô chỉ đại xuống nước.

Ở đây tối đen, ánh trăng chiếu rất sáng, dù mắt Chu Diễn Xuyên có tốt tới mức nào đi nữa thì anh cũng không thể khiến mắt mình xuyên thấu bóng đêm. Đương nhiên là anh không thấy, nhưng để nghe cô nói tiếp thì anh vẫn rất hợp tác: “Anh thấy thì sao?”

Lâm Vãn lạnh lùng liếc anh: “Vậy nhìn nó đi, coi có giống bạn gái mới của anh không.”

“…”

Chu Diễn Xuyên bật cười, ánh sáng lấp lánh dưới hồ hắt lên khiến nốt ruồi ở đuôi mắt anh càng thêm rõ nét, anh buông ngón tay ra, nhìn những sợi tóc nghịch ngợm của cô cuộn tròn lại, “Cái đó không hợp lắm.”

Lâm Vãn: “Vậy anh kêu em đi vớt trăng dưới nước có hợp không?”

“Hết cách rồi, đúng là không hái được trăng.”

Anh cúi đầu, hơi thở anh phả lên gáy cô khiến người ta mặt đỏ tim đập, hôn lên làn da cô, hỏi: “Hay là anh giao anh cho em nhé, xem như bồi thường vầng trăng được không?”

Lâm Vãn phục rồi.

Bây giờ cô thấy mình giống mấy cô nàng ngốc bị lừa, cứ tưởng mình trêu phải nam thần lạnh lùng, cô còn nói muốn dạy anh cách hôn. Ngờ đâu chưa kịp lên lớp nào thì đã không theo kịp tốc độ tiến bộ của anh, nhanh tới mức cô không kịp thích ứng.

Nhưng mà cô vẫn rất thích.

Không chỉ có trăng, cho dù tất cả sao trong vũ trụ này gộp lại cũng không bằng anh.

Trong màn đêm, tiếng nói chuyện lao xao vẳng lại từ đầu kia công viên làm một chú chim sơn ca đang nghỉ ngơi trên cành giật mình. Chú vỗ cánh bay qua mặt hồ, vυ"t về phía bầu trời bao la.

Hai người hôn nhau bên hồ, quyến luyến không muốn kết thúc thời gian gặp gỡ hiếm hoi trong khoảng thời gian này.

Mãi tới khi cuộc điện thoại của Tưởng Kha gọi tới cắt ngang.

Khi Lâm Vãn bấm nhận điện, cô vẫn còn thở dồn: “Chào em yêu.”

Chu Diễn Xuyên hừ lạnh, ôm cô vào lòng.

“…”

Lâm Vãn hắng giọng, đổi qua giọng nghiêm túc: “Chào buổi tối, Tưởng Kha.”

Tưởng Kha do dự: “Chị đang ở cùng với Chu Diễn Xuyên? Em không có phá rối chị làm chuyện tốt gì đó chứ?”

Câu này thì không có gì, nhưng không biết Lâm Vãn chạm đúng dây thần kinh nào lại chợt thấy từ “làm” rất mờ ám. Sự nghiêm túc giả tạo của cô kéo dài không được mấy giây thì quay lại với kiểu nói chuyện quen thuộc: “Đừng có nhảm, tụi chị đang ở công viên.”

“Woa, nửa đêm mà ở công viên, kí©h thí©ɧ quá vậy?”

Xung quanh yên tĩnh nên giọng Tưởng Kha trong điện thoại nghe rất rõ.

Lâm Vãn cảm giác Chu Diễn Xuyên ôm cô chặt hơn, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu cô, không biết là do cô nói chuyện với Tưởng Kha kiểu không kiêng dè gì hay là do lời của cô nói mà đang tưởng tượng mông lung.

“Đi dạo, tụi chị đang đi dạo!” Lâm Vãn tăng cao giọng, hùng hồn nhấn mạnh, “Nếu em có gì muốn nói thì nói nhanh lên, chị sắp phải quay về rồi.”

Tưởng Kha nhớ ra mục đích cô gọi: “Không có gì, em chỉ định hỏi thứ bảy tuần sau chị rảnh không… Bây giờ em không hát ở quán bar nữa, định tổ chức buổi biểu diễn chia tay.”

“Sao em lại không biểu diễn ở đó nữa?”

“Ờm, có thể em có cơ hội ra làm ca sĩ chính thức?”

“Hả?!”

“Đừng mừng vội đừng mừng vội, chỉ là có cơ hội thôi. Mấy hôm trước có người tới gặp em, nói muốn giới thiệu em tham gia cuộc thi hát. Nó khá quy mô, được đánh giá tốt thì có thể ký hợp đồng trực tiếp với công ty thu âm.”

Lâm Vãn vẫn lười biếng dựa vào ngực anh, nghe vậy thì đứng thẳng dậy: “Tốt quá, thứ bảy tuần sau chị qua, nhớ ký tên cho chị vài tấm nữa.”

“…Không biết có đúng là chuyện tốt không?” không hiểu sao Tưởng Kha lại không thấy hào hứng như cô nghĩ.

“Sao vậy?

“Vì như nãy em nói đó, cho dù ký thì chỉ ký với mình em thôi.”

Lâm Vãn nhận ra cô ấy buồn chuyện gì. Chỉ ký với một người đồng nghĩa với việc Tưởng Kha phải rời xa ban nhạc thân yêu của mình. Chuyện thường tình trong giới âm nhạc đột nhiên tới với một người bạn của mình nên cô không dám đưa ra ý kiến bừa bãi. Khuyên Tưởng Kha từ chối, đó là ước mơ của cô ấy, cô luôn muốn được hát trên sân khấu lớn hơn.

Khuyên Tưởng Kha đồng ý, cô ấy có tình cảm sâu đậm với ban nhạc của mình.

Lâm Vãn không biết nên nói thế nào, cuối cùng đành nói: “Tuần sau gặp mình nói chuyện cụ thể hơn.”

Cuộc điện thoại không lâu, nhưng có lẽ đã khuya, khi cất điện thoại vào túi, cô nhận ra tiếng trò chuyện truyền tới ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

“Về chứ?” cô hỏi.

Chu Diễn Xuyên “Ừ”, rời khỏi con đường ven hồ, quay lại con đường rợp bóng cây dẫn ra khỏi công viên.

Im lặng một lúc, anh hỏi: “Tuần sau đi bar?”

Một tiếng “ting” báo động vang lên trong đầu Lâm Vãn, cô vội vàng cam đoan: “Em hứa sẽ không uống bất kỳ loại rượu nào.”

“Muốn uống rượu cũng được, anh đi với em.”

Lâm Vãn nghi ngờ nhìn anh: “Anh có thời gian?”

“Mấy tài liệu cho vụ kiện gần như đã xong, giờ chỉ còn chờ ra tòa.”

Anh nhìn đầy ẩn ý, như thể đang nghĩ tới gì đó, chậm rãi hỏi, “Sao thế, sợ anh làm ảnh hưởng em với ‘em yêu’ của em?”

Lâm Vãn phì cười: “Anh ghen với con gái luôn hả?”

Chu Diễn Xuyên nhướng mày, nhìn nụ cười rạng rỡ dưới ánh trăng, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng đều tăm tắp khiến người ta ngứa mắt của cô, cuối cùng không nhịn được giơ tay véo má cô, hạ giọng trêu, “Cái này phải trách ai?”

Lâm Vãn cũng không giãy dụa, nhẹ nhàng ôm anh, nhận lỗi: “Lỗi của em. Làm anh phải cảnh giác với cả con gái, tội lỗi quá. Nếu biết sớm thì em nên lên sân khấu, cướp micro thông báo công khai là em yêu anh.”

Chu Diễn Xuyên buông tay, bất lực mỉm cười.

*

Nháy mắt ngày thứ hai khiến dân công sở khổ sở lại tới.

So với đồng nghiệp không có sức sống, tâm trạng Lâm Vãn khá tốt. Cô hoàn thành họp báo, biết Chu Diễn Xuyên sẽ kiện Đức Sâm, còn rủ bạn trai thứ bảy đi chơi, bất kể là chuyện gì cũng là chuyện tốt khiến cô vui vẻ.

10h30, Thư Phỉ yêu cầu Lâm Vãn báo mọi người vào họp.

Phòng họp Chim hót khe vắng Đại ma vương nên rất lâu rồi không mở, bây giờ tới gió từ máy lạnh cũng như lạnh hơn. Nghĩ cũng lạ, khi Lâm Vãn chỉ chia sẻ gánh nặng công việc cho Thư Phỉ thì một số người không xem trọng cô, không vui khi thấy cô ngồi vị trí đầu bàn họp. Bây giờ Thư Phỉ trở lại, thì họ lại bắt đầu nhớ lại những ngày trước.

Nói cho cùng thì tính cách Lâm Vãn thật sự rất dễ chịu, tuy cô rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc nhưng nói chuyện với cô không bị áp lực, cô có ma lực khiến người ta tự nhiên thấy gần gũi, muốn kết thân. Không giống như khi báo cáo với Thư Phỉ, ai cũng có cảm giác nớm nớp lo sẽ bị Đại ma vương mắng, sẽ chết bất đắc kỳ tử nếu nói gì đó không đúng.

Nhưng may là hôm nay Thư Phỉ chỉ nhìn sơ qua tiến độ của các dự án, tỏ vẻ hài lòng với tiến độ công việc trong khoảng thời gian này, lạnh nhạt gật đầu: “Được rồi, mọi người tiếp tục cố gắng.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lại nghe cô nói tiếp: “Sau này có chuyện gì trước tiên cứ báo cáo cho Lâm Vãn.”

Lâm Vãn mím môi, tự hỏi Thư Phỉ tiếp tục phân chia quyền lực là có ý gì. Từ Khang ở bên cạnh dường như biết gì đó, mỉm cười bí ẩn.

Sau cuộc họp, Thư Phỉ gọi Lâm Vãn ở lại.

“Thời gian qua cô vất vả rồi.” Cô nói thẳng vào vấn đề. “Thành thật mà nói, cô thể hiện rất tốt từ khi vào cơ quan, nhất là bài phát biểu lần trước ở Yến Đô, cả việc chuẩn bị cho buổi họp báo vừa qua. Nếu không có cô, tôi không biết mọi người sẽ hoàn thành đống công việc phức tạp này theo kiểu gì.”

Lâm Vãn tỏ vẻ khiêm tốn: “Mọi người đã giúp tôi rất nhiều.”

“Ừm, có thể khiến họ phục tùng làm việc là khả năng của cô.”

Thư Phỉ điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn. “Tôi muốn biết lúc trước khi còn ở Viện nghiên cứu cô có tham gia công tác ở khu bảo hộ chưa?”

Lâm Vãn lắc đầu.

Thư Phỉ không nói tiếp, chậm rãi gõ mấy ngón tay lên mặt bàn, rơi vào trầm tư.

Thư đề cử đã gửi đi mấy ngày, hôm qua Tằng Giai Văn gọi điện cho cô nói ông không tán thành việc đề bạt Lâm Vãn lên Phó giám đốc nhanh như thế này.

“Cô ấy là do tôi giới thiệu, lại là người mà cô xem trọng, dĩ nhiên làm Phó giám đốc cũng được.”

“Vậy tại sao…?”

“Đúng ra tôi không định nói cô biết sớm. Năm nay mấy người cao tuổi chúng tôi đã bàn bạc, tôi hy vọng cuối năm sau sẽ chuyển cô tới Trụ sở Yến Đô để làm Giám đốc của Quỹ. Hiện giờ cô đề cập tới thì tôi hỏi luôn, cô nghĩ Chim hót khe có thể giao phó hoàn toàn cho Lâm Vãn được không?”

Ngay lập tức Thư Phỉ hiểu ý Tằng Giai Văn.

Khi cô rời khỏi Nam Giang, chức vụ Giám đốc của Chim hót khe chắc chắn sẽ bỏ trống.

Tằng Giai Văn thuyết phục cô: “Hiếm khi gặp được người mình thấy ưng ý. Đã thế thì tốt nhất cho cô ấy có cơ hội rèn luyện thêm. Nếu có thể làm được thì cho cô nhóc ấy làm Giám đốc luôn càng tốt, còn nếu không thì khả năng cao nhất của cô ấy chỉ là tới Phó giám đốc.”

Thư Phỉ nhướng đôi mắt dài mảnh của mình, mắt mang vẻ dò xét, một lúc sau mới hỏi thẳng: “Cô có biết vị trí Phó giám đốc còn trống không?”

Lâm Vãn hơi sững người nhưng nhanh chóng đáp: “Tôi biết.”

“Ai trong Chim hót khe có thể đảm nhận vị trí này?”

Câu hỏi quá sắc bén khiến Lâm Vãn nhất thời không thể biết suy nghĩ thực của cô ấy nên cô không khỏi do dự trong chốc lát.

Tuy nhiên, cô không phân vân lâu, vẻ tự tin kiên định hiện lên trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lâm Vãn: “Nếu cô hỏi về nội bộ Chim hót khe, vậy thì tôi nghĩ tôi là người thích hợp nhất.”

Thư Phỉ mỉm cười, cảm thấy cô gái trẻ này thật can đảm, dám nói ra điều mình muốn. Nếu người ngồi đây là Từ Khang, cô dám cá là Từ Khang sẽ liệt kê tên của một số người, sau đó phân tích ưu khuyết điểm từng người một cách chi tiết, rồi thêm câu “Còn có tôi cũng là người tương đối phù hợp.”

“Rất tự tin.” Thư Phỉ dựa vào ghế, cười tủm tỉm nói, “Đúng là tôi có suy nghĩ như vậy, nhưng như tôi vừa nói, cô không tham gia vào công tác khu bảo hộ nên còn thiếu kinh nghiệm.”

Nói vậy là Lâm Vãn hiểu ý của Đại ma vương, chính là dù gì thì hiện giờ cô không thể làm Phó giám đốc được. Cô không biết Thư Phỉ thật sự có sắp xếp khác, nhưng nghĩ sự thể hiện vừa qua của cô chưa đủ để hoàn toàn thỏa mãn Thư Phỉ, trong giây lát cô không tránh được việc thất thần.

Tuy nhiên, cô có lợi thế là biết khuyết điểm của mình, cần bù đắp ở đâu, chưa kể cô tin rằng Thư Phỉ giữ cô lại một mình không chỉ để nói vài câu đơn giản thế này.

Quả nhiên một giây sau, Thư Phỉ nói tiếp: “Gần đây nhiều tổ chức bảo tồn đã đề nghị được tài trợ. Cô sắp xếp đi, tuần sau thay tôi kiểm tra một vòng xem tổ chức nào thực sự cần tiền, tổ chức nào chỉ lấy tiếng giở trò ma mãnh.”

Thời gian Thư Phỉ không ở Nam Giang, Lâm Vãn đã có ấn tượng với những đề nghị tài trợ gần đây. Có khoảng mấy chục đơn vị to nhỏ khác nhau, cho dù Quỹ hội có nhiều tiền đến đâu cũng không thể tài trợ từng điểm một.

Cô thoải mái nhận lời, sau khi rời phòng họp mới trốn trong phòng trà nước ủ rũ một mình.

Có lẽ cô đã quá tự tin nên trời mới dội một gáo nước lạnh để cô tỉnh táo hơn.

Sau khi rút ra kết luận này, Lâm Vãn lặng lẽ thở dài. Loại chán nản này dĩ nhiên không tiện nói với đồng nghiệp, cô chỉ có thể lấy điện thoại ra than thở với Chu Diễn Xuyên.

Chu Diễn Xuyên vừa họp xong, quay về văn phòng thì thấy tin nhắn của cô, gọi điện thoại qua: “Em buồn không?”

“Có chút xíu. Nhưng không sao, do năng lực em chưa đủ. Buồn một hai ngày rồi thôi.”

Chu Diễn Xuyên mở hồ sơ mà trợ lý để sẵn từ trước, nghe giọng nói mất mát, tưởng tượng ra vẻ mặt uể oải của cô, chắc giống chú chim nhỏ bị ướt cánh.

Anh đặt tập tài liệu sang một bên: “Hay là, anh tặng quà cho em?”

“Quà gì?” Lâm Vãn tò mò hỏi, “Lần này em bị tổn thương không nhỏ đâu nhen, mấy món quà bình thường có thể không bù đắp được đâu.”

Chu Diễn Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói: “Khi vụ kiện kết thúc và tiền bồi thường của Đức Sâm, anh lập một Quỹ cho em được không?”

“…”

Lâm Vãn sốc bởi giọng điệu bình thản mà nội dung như sấm dậy đất bằng của anh, cô gắng giữ người mình không lảo đảo, hàng ngàn chữ trong đầu gom lại thành một câu.

—Anh nghiêm túc đó chứ?

*****

Tác giả có lời muốn nói.

Lâm Vãn: Đó là món quà mà em không dám nhận.
« Chương TrướcChương Tiếp »