Chương 15

Trở lại văn phòng, Lâm Vãn nhìn về phía Hà Vũ Đồng.

Cô cứ như mới nghe câu chuyện hoang đường, đến mức tự hỏi không biết Lương Tĩnh Như có phải nhạy cảm quá mức hay không mà nghĩ Hà Vũ Đồng có thể cướp đi vị trí chuyên viên khoa tuyên truyền của cô.

Nếu phải quan tâm thì cô quan tâm tới chuyện Viện nghiên cứu sắp giảm biên chế hơn. Gần đây có nhiều thông tin rằng mấy đơn vị sự nghiệp Nam Giang sẽ được tái cơ cấu lại thành doanh nghiệp, nhưng đơn vị như Viện nghiên cứu chim này liên quan tới phúc lợi xã hội nhiều hơn, không thể tạo ra quá nhiều doanh thu trên thị trường nên cơ bản là vẫn có thể giữ nguyên hình thức, ngoài việc sẽ tiến hành giảm biên chế thì cơ bản không có ảnh hưởng lớn.

Nhưng thành thật mà nói, Lâm Vãn không cho rằng việc giảm biên chế sẽ thay đổi được hiện trạng nơi này. Lấy ví dụ cụ thể như quyển sách tranh về các loài chim hoang dại đi, đây là một ý tưởng hay khi giới thiệu với mọi người về loài động vật gần gũi với con người thông qua tranh ảnh, chú thích cặn kẽ, thực hiện đẹp đẽ, trên thị trường đã có những quyển thành công. Tuy nhiên, đợi đến khi Viện nghiên cứu muốn phát hành được quyển sách tranh này sẽ có vô số quá trình rườm rà phức tạp, nói cho cùng thì không có áp lực, con người sẽ không thể tránh được việc lười biếng.

Có đôi khi nhìn chủ nhiệm Ngụy ôm tách trà vui vẻ thoải mái, Lâm Vãn không thể nhịn được tự hỏi mình, chẳng lẽ mấy mươi năm nữa cô cũng sẽ biến thành người thế này?

Chỉ cần tưởng tượng tới đó, ngọn lửa trong lòng cô lại muốn cháy lên.

Hai ngày sau, trong văn phòng có chủ nhiệm Ngụy “trấn” ở đó nên Hà Vũ Đồng cũng hóa thành một nhân viên ngoan ngoãn, không chỉ sửa sang PPT chính xác mà còn nghiêm túc đọc tài liệu khi rảnh rỗi.

Cô ta không giở trò, Lâm Vãn cũng không chủ động chơi trò cung đấu với cô ta. Hai người bình an đón buổi hội thảo về kiến thức khoa học đầu tiên.

Trước khi khởi hành, chủ nhiệm Ngụy dặn dò: “Lần tọa đàm này Hà Vũ Đồng cũng cùng tham gia, học hỏi Lâm Vãn thực hiện thế nào, sau này giúp cô ấy chia sẻ công việc.”

Hà Vũ Đồng dịu dàng “Dạ vâng ạ”, nhanh chóng thu xếp đồ đạc.

Lâm Vãn chả có vấn đề gì, dù sao hôm nay chỉ có mình cô giảng bài, Hà Vũ Đồng có hay không cũng không quan trọng.

Hôm nay đích đến là trường Trung học số 1 Nam Giang.

Trường trung học số 1 là ngôi trường có chất lượng giáo dục tốt, việc tổ chức ngoại khóa phổ cập kiến thức khoa học cho học sinh cũng là hoạt động truyền thống của trường, được chọn là điểm mở đầu của chuyến đi phổ biến kiến thức này, lãnh đạo nhà trường nghiêm túc thực hiện, còn mời cả phóng viên, những khách mời có liên quan đến tham dự.

Vừa bước vào giảng đường, Lâm Vãn hơi sốc khi thấy dàn camera ở phía trước.

Rất hoành tráng.

Học sinh lục tục kéo đến, những mái đầu đen ngồi lấp đầy các dãy ghế trong phòng, dòng người chen chúc xô đẩy, tiếng chuyện trò nho nhỏ.

Lâm Vãn không lãng phí thời gian, cô lên thẳng sân khấu đưa máy tính cho nhân viên phụ trách thiết bị. Trong lúc chờ đợi, cô nhìn lướt xuống phía dưới, thấy sau mấy phóng viên là một người đàn ông mặc đồ vest, giày da, tầm trên dưới 50 tuổi, tóc hai bên thái dương bạc trắng nhưng nhìn rất nhanh nhẹn.

Người này nhìn hơi quen. Nhưng cô lại không nhớ ra ông là ai.

Bên cạnh có tiếng hỏi cắt ngang suy nghĩ cô: “Cô Lâm, cô chỉ mang theo 1 máy tính thôi à?”

“Nó hư hay sao ạ?” Lâm Vãn kinh ngạc hỏi, trước khi rời khỏi Viện nghiên cứu cô còn sử dụng kia mà.

Người đó cười: “Không hư, nhưng máy chiếu không nhận được thiết bị. Hay là thế này đi, thời gian tọa đàm bắt đầu rồi, cô cứ trò chuyện trước với mọi người để kéo dài thời gian, tôi chạy về văn phòng tìm máy chiếu khác đem đến.”

“Vậy làm phiền anh…”

Lâm Vãn mới nói được một nửa, Hà Vũ Đồng không biết từ đâu chui ra: “Tốt hơn là sử dụng máy của tôi đây này, dù sao trong máy tính của tôi cũng có file PPT.”

Nhân viên kỹ thuật không phải chạy một chuyến thì đương nhiên vui vẻ nhận máy tính của Hà Vũ Đồng, nó lại kết nối được. Trên bàn không thể để hai máy tính một lúc. Hà Vũ Đồng chủ động vươn tay: “Đưa máy chị cho tôi đi.”

Cô ta trước mặt người ngoài thì thể hiện rất tốt, còn hết sức thân thiết nở nụ cười, nắm tay Lâm Vãn, “Cố lên nhé!”

Lâm Vãn bình tĩnh nhíu mày.

Loại người không có việc gì tự dưng tỏ vẻ ân cần thật sự làm cô không tin nổi.

Cô đứng trước bàn, click mở bản PPT, muốn xem xét lại đây có phải là tài liệu chính xác hay không. Không ngờ người nhân viên kế bên lại tưởng cô bắt đầu nên cầm micro lên tiếng thông báo: “Các bạn học sinh vỗ tay chào mừng cô Lâm từ Viện nghiên cứu đến phổ biến kiến thức khoa học!”

Dưới sân khấu mọi người vỗ tay nhiệt liệt.

Lâm Vãn ở trên lại cắn chặt môi.

Trên máy tính Hà Vũ Đồng chỉ có bản PPT sai mà cô đã yêu cầu chỉnh sửa, ngoài vài trang đầu còn đúng thì những phần phía sau hoàn toàn là trò hề.

Bên dưới sân khấu làm gì còn bóng dáng Hà Vũ Đồng.

Tiếng vỗ tay dần dần yếu đi, những đôi mắt tò mò nhìn về phía bục giảng, không hiểu người hướng dẫn còn đợi cái gì? Không lẽ vỗ tay chưa đủ mạnh? Hay cô ấy hồi hộp nói không nên lời?

Trong tiếng xì xào bàn tán, Lâm Vãn khinh thường cong môi.

“Xin chào các bạn. Hôm nay tôi rất vinh dự được đến đây để cùng trò chuyện với các bạn về đề tài bảo vệ các loài chim. Tôi biết Trường trung học số 1 thường tổ chức các buổi học thế này, cho nên tin chắc mọi người đều đã quen với hình thức sử dụng PPT để giảng bài rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong mirco truyền tới từng ngóc ngách của hội trường, không cao không thấp, không vội vã, không hề có vẻ hồi hộp. Lâm Vãn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn xuống bên dưới.

Ánh đèn trên trần nhà rơi xuống trong mắt cô như bầu trời sao sáng ngời. Cô từng khen mắt Chu Diễn Xuyên đẹp, thật ra đôi mắt cô cũng rất đẹp, lông mi dày cong, ánh mắt lanh lợi, ánh nhìn khi đối diện với người khác sáng ngời.

Dưới hội trường lập tức có nam sinh ngồi không yên, nói với bạn bên cạnh: “Chị gái này đẹp quá!”

“Suỵt, đừng ồn, nghe xem chị ấy nói gì.”

Lâm Vãn cầm chuột, lướt qua vài hình ảnh trên PPT: “Nếu bạn thực sự hứng thú với chim chóc thì có thể tìm hiểu từ nhiều nguồn miễn phí khác nhau trên mạng cũng được, cho nên…”

Cô nhanh chóng mở trình duyệt đăng nhập weibo, mở trang chủ của mình, tìm kiếm vài chủ đề, lại click chuột phóng to lên. Sau đó tắt luôn PPT.

Lâm Vãn mỉm cười, đôi mắt cong cong trong trẻo, “Hay là hôm nay đổi phương thức khác, tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện về việc giúp đỡ cứu hộ các loài chim nhé.”

Đây chắc hẳn là bài giảng khoa học đặc biệt.

Rất nhiều học sinh vốn bị nhà trường bắt buộc tham gia nên rất miễn cưỡng, dần dần đã bị câu chuyện của Lâm Vãn thu hút.

Mở đầu câu chuyện chỉ đơn giản là tập hợp những câu chuyện thú vị khác nhau. Một bên là công trình trọng điểm quốc gia cần khởi công ngay lập tức, một bên là hàng vạn chim di cư về làm tổ, sinh sản ngay tại vị trí đã được xác định làm công trình. Thời hạn thực hiện công trình đối đầu với những sinh mệnh mới trên một mảnh đất, tạo nên tình thế đặc biệt hết sức cấp bách.

Lâm Vãn mở weibo, dùng hình ảnh thực tế sinh động nhất để cho mọi người thấy, lúc đó có bao nhiêu người vận động để giúp đỡ hàng chục ngàn sinh mệnh bé nhỏ, tình hình sự việc được thu hút từng bước ra sao. Khi cô kể đến đoạn sau nhiều lần thương lượng, bàn bạc, bên thi công sẵn sàng hoãn lại ngày khởi công, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay.

Sau bài giảng, tiếng vỗ tay còn vang dội hơn cả khi bắt đầu.

Lâm Vãn khép máy tính, trả lời một số câu hỏi xong, cười chào mọi người đi ra khỏi cửa. Vừa ra khỏi cửa, ngay tức khắc sắc mặt trở nên Lâm Vãn lạnh lùng.

Cô gọi điện thoại cho Hà Vũ Đồng xuống lầu, còn chưa đi tới tầng chót khu nhà dạy học đã thấy Hà Vũ Đồng vội vội vàng vàng chạy tới từ đầu hành lang bên kia.

“Chị Lâm, tọa đàm có thuận lợi không?”

“Cô nói xem.”

Hà Vũ Đồng tỏ vẻ vô tội: “Xin lỗi, có lẽ sáng nay em ăn gì bị hỏng nên đau bụng quá, nãy giờ vẫn ở trong toilet.”

“Tôi thấy không phải bụng cô hỏng mà là đầu óc cô hỏng rồi.” Lâm Vãn giật máy tính của mình trong tay cô ta lại, đồng thời ném thẳng máy tính của cô ta vào người, mặc kệ cô ta hét lớn “A”, nói thẳng: “Hà Vũ Đồng, tôi lười chơi ba cái trò mèo của học sinh tiểu học kia với cô, nhưng hôm nay nói thẳng cho cô biết…”

Tiếng nức nở vang lên. Hà Vũ Đồng từ từ chớp mắt, khóe miệng xịu xuống, tuy chưa thành công rơi nước mắt nhưng dáng vẻ tủi thân oan ức đã thể hiện đầy đủ.

“Khóc, cô lập tức khóc đi, hôm nay cô không khóc được thì đừng hòng rời đi.”

Lâm Vãn hoàn toàn không ăn nổi điệu bộ của cô ta, dứt khoát đặt laptop lên bệ cửa sổ, lười biếng dựa vào tường, đứng yên ở đó.

Thảo nào “đóa sen trắng” giả tạo nào vội vàng diễn xuất như thế. Có người đứng gần đó từ khi nào?

Lâm Vãn nhìn kỹ lại, cách hai người tầm 10 mét chính là người đàn ông trung niên trong hội trường ban nãy.

Ông ấy là ai nhỉ, tự nhiên không thể nào nhớ ra nổi.

Người đàn ông ấy nhận thấy ánh nhìn của Lâm Vãn, lịch sự mỉm cười với cô: “Cô Lâm.”

Lâm Vãn ngạc nhiên: “Ông biết tôi ạ?”

Người này không phải người thân của đóa sen trắng này chứ, cho rằng cô bắt nạt cô gái nhỏ nên chuẩn bị lại đây lên lớp cô?

Như để chứng minh suy nghĩ của cô, Hà Vũ Đồng càng cố gắng diễn hơn nữa. Chỉ tiếc người đàn ông này cơ bản không để ý kỹ thuật diễn xuất vụng về của Hà Vũ Đồng. Truyện Dị Giới

Chính xác mà nói, dường như ông không hề phát hiện ở đây còn có người thứ ba, đi tới trước mặt Lâm Vãn: “Tôi là Tằng Giai Văn, chắc cô đã nghe tới tên tôi rồi.”

Đương nhiên Lâm Vãn đã nghe qua, ông là chuyên gia về chim nổi tiếng trong cả nước.

Khi còn học đại học, cô đã từng học qua các tài liệu do ông biên soạn.

“Chào thầy Tằng.”

Lâm Vãn đứng thẳng lên, cung kính gật đầu chào.

Tằng Giai Văn xua tay, ý bảo cô không cần khách sáo: “Vừa rồi tôi xem tọa đàm của cô, cảm thấy rất thú vị, hơn nữa không ngờ cô là blogger khoa học nổi tiếng mà tôi có theo dõi, không biết cô Lâm đây có thời gian không, hẹn một thời gian nói chuyện?”

Hà Vũ Đồng đứng như người vô hình ngẩn ra, kinh ngạc ngẩng lên.

Tọa đàm rất thú vị?

Sao có thể được…

Thực ra trong lòng Lâm Vãn ngạc nhiên không kém Hà Vũ Đồng, nhưng cô lặng lẽ siết chặt tay, ra vẻ thoải mái mỉm cười: “Dạ được, nhưng nếu thầy nói về nội dung bài giảng khi nãy, có thể em phải bổ sung thêm.”

“Không cần.” Tằng Giai Văn là người kỳ lạ, ông nói thẳng, “Tôi muốn mời cô thay đổi công việc, đến Quỹ tài trợ của tôi làm việc.”

“…”

Lâm Vãn hoàn toàn ngây người.