Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Anh Nhìn Em

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếng vỗ tay kéo dài dần dần tan biến,Cố Sơ Tình bước xuống bục theo nhịp trống, đi vòng ra sau sân khấu và đợi buổi lễ kết thúc.

Lúc này cô cúi thấp đầu, đi từng bước trên bậc thang.

Trình Thiên Chu đi theo sau cô, bị dáng vẻ thận trọng của cô làm khóe miệng hơi cong lên. Cố Sơ Tình ngẩng đầu lên liền thấy dáng vẻ muốn cười nhưng không cười của Trình Thiên Chu.

Cố Sơ Tình hiếm khi thấy anh cười.

Anh dường như không thích cười.

Khi giành được cú ném 3 điểm, khi thi được hạng nhất khối, khi được cô gái xinh đẹp ngăn lại để tỏ tình, anh đều chưa từng cười.

Rõ ràng cười lên đẹp như vậy.

Cố Sơ Tình luôn cảm thấy anh dựng lên lớp vỏ dày xung quanh mình, không muốn để người khác đến gần cũng khiến mọi người sợ khi đến gần.

Cô bị lớp vỏ bên ngoài này ngăn lại.

Lá gan cô quá nhỏ, chỉ sợ khi va chạm mạnh sau này sẽ thịt nát xương tan, sau đó bị đẩy xa hơn, ngay cả tư cách để nhìn lén cũng không có.

Phía sau sân khấu là một nơi râm mát, Cố Sơ Tình ở đây chờ đến khi phía trước giải tan, sau đó đi về lớp.

Ở đây trừ hai người bọn họ ra còn có một vài người vừa nhận được giải thưởng đi xuống.

Trình Thiên Chu cảm thấy bực bội, một tay cởi cúc cổ áo ra, uể oải dựa vào bức tường phía sau sân khấu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cuối cùng Cố Sơ Tình cũng dám ngẩng đầu lên mạnh dạn nhìn anh chăm chú.

Bức này cuối cùng cũng để Cố Sơ Tình thấy Trình Thiên Chu giống với ngày hôm qua, lúc đó anh chính là như vậy. Mặc đồng phục học sinh không chỉnh tề, cả người lười biếng lại lạnh lùng, giữa mày mang theo chút mệt mỏi, mất kiên nhẫn hỏi cô có phải muốn đứng đó chờ chết không.

Dữ thật.

Thật ra thì khi đó cô muốn chào hỏi với anh, nhưng Trình Thiên Chu đã quét sạch dũng khí mà Cố Sơ Tình đã tích lũy cả nửa năm.

Mãi mới tích được.

Cố Sơ Tình khẽ thở ra một hơi, cảm thấy hơi không cam tâm.

Có lẽ là dáng vẻ Trình Thiên Chu nhắm mắt quá dịu dàng đến nỗi khiến Cố Sơ Tình có ảo tưởng rằng anh rất dễ nói chuyện, khiến chút can đảm của cô lại chui ra.

Cô có cảm thấy lo lắng không thể giải thích được, như thể nếu hôm nay không nói một lời nào với Trình Thiên Chu thì sau này cũng không có cơ hội nữa.

Hai người bên kia sân khấu ghé vào tai đang xì xào với nhau, không chú ý tới Cố Sơ Tình lúc này đang đấu tranh trong lòng.

Cô cẩn thận nâng tay lên, nhưng cái tên cô muốn nói ra cứ nghẹn lại trong cổ họng, làm sao cũng không phát ra được.

Cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nếu anh nghĩ cô bỗng nhiên chào hỏi với anh quá đột ngột thì sao?

Nếu anh nghĩ rằng cô cố gắng làm quen, cảm thấy cô có tâm tư khác thì sau này có thể không nói chuyện với cô nữa hay không?

Anh không chủ động chào hỏi với cô có phải đồng nghĩa với việc anh không muốn quen biết cô và nói chuyện với cô?

Việc chào hỏi hấp tấp có làm anh khó chịu không?

Không khí lại bắt đầu oi bức đến ngột thở.

Nhịp tim Cố Sơ Tình tăng nhanh, ánh mắt cô né tránh, cô đột nhiên cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, giống như chỉ cần cô gọi tên anh, bọn họ sẽ tuyên bố với toàn trường rằng Cố Sơ Tình thích Trình Thiên Chu.

Nhưng rõ ràng chẳng có ai nhìn cô.

Cô quơ quơ đầu, xua đi mọi suy nghĩ lung tung, định liều mình luôn.

Không phải chỉ gọi tên anh sao? Có gì khó?

Cố Sơ Tình hít sâu một hơi, siết chặt lòng bàn tay, tiến một bước tới chỗ Trình Thiên Chu sau đó mở miệng.

Không đợi tên anh được thốt ra từ trong miệng cô, đột nhiên có giọng nói mạnh mẽ truyền tới từ trước sân khấu " Giải tán! "

Cố Sơ Tình: "... "

Các bạn học đứng trên sân bắt đầu nhốn nháo như kiến bò trên chảo nóng, lao về phía lối ra sân chơi, chỗ râm mát phía sân khấu bỗng trở thành nơi tụ tập của nam nữ.

Chị em tốt qua đây khoác tay trong vòng tay, nam nữ đang mập mờ ở đây bồi dưỡng tình cảm trong chốc lát, học sinh vi phạm kỷ luật trốn ở đây bí mật lấy điện thoại ra ấn.

Cũng bởi vì sự tồn tại của Trình Thiên Chu, nơi vốn yên tĩnh râm mát lập tức bùng nổ.

" Ngớ ra làm gì vậy, đi thôi. " Một nữ sinh đẩy nữ sinh khác đeo kính và xoa tóc đi.

Nữ sinh kia khảy tóc hai lần: " Bây giờ tớ như nào? Đẹp không? "

" Ai nha đẹp, đẹp chết đi được, nhanh lên tớ cần phải đi. "

Cố Sơ Tình nhìn xung quanh, bên tai cô ồn ào, ba chữ trong miệng đều bị đám đông náo nhiệt cuốn trôi.

Cuối cùng cô vẫn không thể nói ra.

Cứ thầm đọc tên anh trong lòng hết lần này đến lần khác.

Cô không thể nào hủ động nói chuyện với Trình Thiên Chu trước mặt nhiều người như vậy.

Huống chi bên người Trình Thiên Chu được vây quanh bởi một vòng nóng bóng và những ánh mắt cháy rực, mỗi một người cũng đang do dự không biết nên tiến lên trò chuyện hay thêm WeChat hay gì đó, cô quá nhỏ bé ở trong này.

Quên đi. Vai Cố Sơ Tình sụp xuống, rũ đầu quay người muốn chen ra ngoài giữa dòng người bên cạnh Trình Thiên Chu.

Không khí vốn đã ngột ngạt đột nhiên tràn vào một nhóm người, giống như thêm một chậu nước vào lửa than trong phòng tắm xông hơi, hơi nóng bốc lên.

Cố Sơ Tình ủ rũ muốn chạy trốn.

Cô không thích kiểu hỗn loạn này.

Sau lưng lại truyền tới giọng trầm thấp và lạnh như băng, giống như bọt nước mùa hè ùng ục nổi bong bóng: " Cố... " Anh kéo dài giọng, dường như quên cô tên gì.

Ánh mắt Trình Thiên Chu có chút mệt mỏi hơi híp lại, anh đứng thẳng người, giữa mày khẽ nhíu lại, cuối cùng cũng nhớ ra cô tên gì.

" Cố Sơ Tình. "

Bong bong bọt nước ướp lạnh " Đông " một tiếng nổ tung.

Nhân vật chính vừa lên tiếng, tiếng ồn ào xung quanh cũng yếu đi nhiều.

Cố Sơ Tình được gọi tên thì ngẩng đầu lên ngay, chợt nhận ra phản ứng của mình dường như quá kích động.

Anh vậy mà biết tên cô!

Cố Sơ Tình kích động đến nỗi có thể kéo cơ thể yếu ớt của mình chạy mười vòng.

Cô giả vờ bình tĩnh và cứng ngắc quay người lại trước sự chứng kiến

của một nhóm người, thấp giọng nói: " Sao vậy? "

Trình Thiên Chu cho hai tay vào túi, nhấc chân đi về phía Cố Sơ Tình với vẻ mặt thờ ơ. Anh vai rộng chân dài, vĩnh viễn là người nổi bật nhất trong đám đông, luôn là điểm dừng chân của mọi ánh nhìn.

Vài giây sau, Trình Thiên Chu đã đứng trước mặt Cố Sơ Tình. Anh quá cao, chắn trước mặt Cố Sơ Tình giống như một bức tường đầy áp bức, cô phải dựa vào ý chí mạnh mẽ của chính mình để không lùi bước.

Cố Sơ Tình không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ngước đầu lên nhìn anh, ánh mắt giống như một con mèo nhỏ rối ren luống cuống và mơ hồ.

Chỉ thấy yết hầu của Trình Thiên Chu lăn lên lăn xuống một chút rồi nói ra hai chữ không đầu không đuôi: " Xin lỗi. "

Cố Sơ Tình: "? "

" Vừa rồi. " Trình Thiên Chu chỉ chỉ sau cổ áo cô.

Đôi mắt của Cố Sơ Tình sáng lên rồi bừng tỉnh hiểu ra, nhớ tới hành động vừa rồi của Trình Thiên Chu kéo áo cô lại từ phía sau khi cô suýt ngã xuống.

Nói đúng hơn thì cô phải cảm ơn anh mới đúng.

" Gì vậy hả? Cố Sơ Tình từ đâu đến vậy? " Nhìn thấy cảnh này, nữ sinh vừa muốn lên xin Wechat hơi bất mãn mà dậm chân.

" Trời để lần sau đi, bảo cậu đi sớm cậu không nghe cơ. "

Cố Sơ Tình cảm giác được bên người có vô số ánh mắt, khá lo lắng.

" Không, không sao. Cám ơn. " Đối mặt với ánh mắt thẳng thắn của Trình Thiên Chu, Cố Sơ Tình như thể mất đi hệ thống ngôn ngữ nói năng lộn xộn hơn.

Ánh mắt cô tránh né, giống như dê con không có chỗ trốn chờ bị làm thịt.

Trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng giễu cợt, Cố Sơ Tình cảm thấy nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn lên.

Trình Thiên Chu hơi mím môi, khóe môi cong lên, rũ mi mắt hướng về ánh mắt cô: " Cậu sợ tôi? "

" Hả? " Cố Sơ Tình vẫn không kiềm chế được bước chân của mình mà lùi về sau một bước.

Không phải anh không thích cười sao?

Sao tự dưng anh lại thích cười như vậy?

Trình Thiên Chu cố nhịn cười, bước đến gần Cố Sơ Tình, sống lưng hơi cong rồi tiến sát bên tai cô, thấp giọng: " Tính cả tối ôm qua thì tôi đã cứu cậu hai lần. "

" Có phải cậu nên cân nhắc việc báo đáp chút không? "

Cố Sơ Tình: "... "

-

" Thiên Chu!" Thẩm San San chạy tới từ một bên chặn Trình Thiên Chu đang đến sân tập trong tiết thể dục.

Tiết sau của Cố Sơ Tình là Ngữ Văn, cô phải nhanh trở về lớp học.

Nhưng lỗ tai vẫn không tự chủ được mà hướng về sau, bước chân cũng kìm nổi mà bước chậm lại hơn.

Trình Thiên Chu lễ phép hỏi một câu: " Có chuyện gì không ạ đàn chị? "

Thẩm San San cảm thấy một cảm giác yếu ớt bất lực, đã năm 800 lần đừng gọi đàn chị đừng kêu đàn chị rồi, nhưng người này cứ phải liều chết với cô ấy.

Kệ đi. Không quan trọng. Anh thích gọi đàn chị như vậy thì cứ để anh gọi đi. Nhỡ anh hỏi lần nữa cô ấy tên gì thì cô ấy thật sự muốn đi chết.

Cô ấy len lén móc trong túi ra cho Trình Thiên Chu xem, nhỏ giọng nói: " Chị vừa về lớp lấy điện thoại, chúng ta thêm WeChat đi. "

Sợ Trình Thiên Chu không thêm, cô ấy nói thêm một câu: " Sau có thể học tập với nhau, em có vấn đề gì ở lớp 10 đều có thể hỏi chị. "

Bên người có không ít nữ sinh đang bàn tán xì xào.

" Nếu là Thẩm San San thì tao cũng muốn! "

" Ông anh à, Thẩm San San là người như nào chứ mày có thể so với cô ấy sao? Chẳng bàn đến khuôn mặt, người ta xếp hạng một số còn mày là ba số, sao mà sánh được? "

" Mày chỉa tay ra ngoài * làm gì? Ba số thì sao? Ba số chỉ nhiều hơn hai so với một số thôi! "

* Không giúp người quen, hại người thân thiết.

Thẩm San San muốn đang lấy điện thoại ra thì bị tiếng của Trình Thiên Chu ngăn lại: " Xin lỗi, em không học tập. "

Người hóng chuyện cũng không nhịn được mà cười: " Phốc ".

" Quên mất, hình như Trình Thiên Chu đúng là chưa từng học ha ha ha. "

Thẩm San San khá sửng sốt, tầm mắt nhìn qua đám người hóng chuyện kia, không cam lòng nói tiếp: " Không sao, thêm WeChat nhỡ sau này có chuyện gì ------- "

" Trình Trình! Nhanh lên! Đi chơi bóng! " Đinh Nghị gào giọng sang bên này, nhanh chóng thay đồng phục chơi bóng rồi chuẩn bị ra sân.

Trình Thiên Chu xoay đầu sang nói một tiếng xin lỗi với Thẩm San San: " Xin lỗi, không mang điện thoại. " Sau đó liền cất bước sang phía Đinh Nghị.

Mặc dù mọi người đều nhìn ra anh đang từ chối, nhưng anh không muốn khiến Thẩm San San khó xử nên mới bịa ra lý do từ chối thêm WeChat.

Nhưng lý do này... Dường như hơi bug.

* Mình để nguyên văn như vậy, bug là lỗi.

Bởi vì tất cả mọi người có thể thấy chiếc điện thoại màu đen thấp thoáng trong túi áo đồng phục học sinh của cậu ấy.

Xung quanh truyền đến mấy tiếng cười rất nhỏ.

Thẩm San San không thể kìm chế được nữa, cô ấy trừng mắt nhìn mọi người, giận dữ quay người lại và chạy trở lại lớp học, tay che đi điện thoại trong túi.

May mà lần này nhờ có chuyện của Thẩm San San đã xua tan không ít người có ý nghĩ xin WeChat của anh, làm bớt đi một đống phiền toái cho Trình Thiên Chu.

Trong khi đó, Cố Sơ Tình cũng đang chán nản nằm trên bàn.

Bơi vì vốn cô cũng muốn dùng lý do " cùng nhau trao đổi học tập " để thêm WeChat của Trình Thiên Chu.
« Chương TrướcChương Tiếp »