Khi Anh Gặp Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sông bạn có màu gì..màu hồng hay màu đen, đó còn tùy thuộc vào cảm nhận của bạn. Mỗi người có một cảm nhận khác nhau, nhưng nó sẽ trở nên tươi đẹp khi Anh gặp được em! Không có em cuộc sông này c …
Xem Thêm

Tiêu Trí Viễn cuối cùng bật cười: “Anh ấy bảo các cậu làm cái gì thì các cậu làm cái đó. Một chút cũng đừng làm sai, hiểu không?”

Trần Phán ở đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi như đã hiểu ra: “Tôi hiểu rồi.”

o0o

Ngày đi làm hôm nay của Tang Tử Quan có chút bất an.

Tiểu Trịnh gọi cô vài tiếng, cô mới định thần mà hỏi: “Gì vậy?”

“Buổi tọa đàm trong dịp huấn luyện nhân viên thực tập, chị xem bố trí thế này đã được chưa?” Tiểu Trịnh nói lại một lần nữa, đôi mắt hơi nhướn lên như thế đang nghĩ tới một chuyện gì đó rất buồn cười.

Tử Quan xem lướt qua một lượt, đang định ký tên thì bỗng nghe thấy tiếng hỏi thì thầm của Tiểu Trịnh: “Sếp, có phải chị đang yêu không?”

Bút trong tay cô dừng lại, ý thức bất giác nhớ lại nụ hôn phớt sáng nay, hơi ngượng nói: “Nói bậy bạ gì vậy? Bảo em liên hệ với bộ phận nghiệp vụ của công ty, em làm đến đâu rồi?”

“Sếp, chị đừng thẹn quá hóa giận như vậy mà!” Tiểu Trịnh bắt đầu không kìm nổi tính tò mò của mình, “Sáng nay rõ ràng có người đưa chị đi làm! Em thấy hết rồi!”

Tử Quan hơi bất ngờ.

Cô gái nhỏ che miệng cười trộm: “Đáng tiếc là em không thấy anh trai đó trông như thế nào!”

“Đó là bạn đi cùng đường thôi. Ở cùng một khu nhà.” Tử Quan giải thích mà mặt không đổi sắc, “Nhanh đi liên hệ với những công ty khác đi.”

Đang nói thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Tử Quan ngẩng đầu, vừa nhìn thấy liền không khỏi giật mình.

Phương Gia Lăng ăn mặc thoải mái khác thường, sơmi carô xanh nhạt, quần xám hơi mỉm cười: “Quấy rầy mọi người làm việc à?”

“Tổng giám đốc Phương?” Tử Quan vội vàng đứng lên, “Sao anh lại tới đây?”

“Vừa mới về đây công tác nên muốn đến từng bộ phận làm quen một chút, lại sợ ảnh hưởng đến công việc của nhiều người nên lặng lẽ đi xem.” Phương Gia Lăng ngồi xuống sofa, đôi đồng tử dù đã được giấu sau cặp kính mắt nhưng cũng khiến người ta cảm thấy thân thiện và ấm áp: “Đang bận gì vậy?”

“Đang tổ chức một buổi tọa đàm cho nhân viên thực tập” Tử Quan tự mình rót trà cho Phương Gia Lăng, vừa quay lại đã thấy Elle đứng bên cạnh đang làm một động tác tay với mình, ý bảo đây là một cuộc tấn công bất ngờ, thật sự không có cách nào báo trước.

Phương Gia Lăng rất hứng thú lật mở từng trang kế hoạch của buổi tọa đàm, đột nhiên quay đầu lại hỏi Elle: “Cuối tuần này đã kín lịch chưa nhỉ?”

Elle chớp mắt suy nghĩ một chút: “Đã kín rồi, trừ tối nay – vốn là có một buổi hội nghị bị hủy.”

“Vậy thế này đi, tối nay tôi sẽ tới tọa đàm cùng nhân viên thực tập mới.” Giọng nói của Phương Gia Lăng trầm trầm dễ nghe, rồi anh mỉm cười nhìn về phía Tử Quan: “Tôi chắc là đủ tư cách chứ?”

“Anh đồng ý tới là điều cầu mà không được ấy chứ.”

Cô ngồi đối diện với Phương Gia Lăng. Vì quay lưng vào cửa sổ bằng kính trong suốt cho nên ánh mặt trời tháng năm trở nên rất vừa vặn, ấm áp, vẽ ra một vòng tròn nhàn nhạt trên dáng người mảnh khảnh của cô, khiến đường nét, ngũ quan trên gương mặt cô trở nên dịu dàng và đẹp hơn nhiều.

Phương Gia Lăng nhìn cô chăm chú, cô nhân viên này luôn không giống với những cô gái khác, hoặc là xấu hổ trốn tránh, hoặc là cố gắng nhìn thẳng – ánh mắt sóng sánh không sợ hãi của cô khiến anh hơi thất thần, giống như đây là một người bạn đã quen biết từ rất lâu.

“Tổng giám đốc Phương, trưa nay còn có bữa ăn xã giao với Phó tổng giám đốc Vương…” Elle khẽ nhắc nhở.

Phương Gia Lăng nhìn đồng hồ rồi đứng lên: “Ừm, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”

Tử Quan tiễn họ xong quay về phòng thì thấy đám đồng nghiệp dường như đã chẳng còn lòng dạ nào mà làm việc tiếp nữa, tụ tập thành dăm bảy tốp tám chuyện. Cô không thể không nhắc nhở: “Sao vậy? Đến giờ ăn trưa rồi à?”

Rõ ràng là rất có hiệu quả.

Cô quay lại dặn dò Tiểu Trịnh: “Đến văn phòng chị sửa lại kế hoạch một chút, tổng giám đốc Phương cũng muốn tham dự buổi tọa đàm một lúc.”

Lời cô còn chưa dứt, phòng làm việc đã sục sôi.

“Thật sao? Sếp, lúc nào vậy?”

“Sếp, có thể đổi sang phòng họp lớn được không? Em cũng muốn tới.”

Đến chiều, văn phòng tổng giám đốc xác nhận Phương Gia Lăng thực sự sẽ đến tham gia buổi tọa đàm, bộ phận này thông báo tới mọi người qua trang web nội bộ.

Dường như chỉ trong một phút đồng hồ sau, trên diễn đàn trang web nội bộ đã bắt đầu có người bình luận: Phòng họp tầng 18 chỉ có 60 chỗ, phòng hành chính có thể đổi sang phòng họp lớn được không? Bên dưới có hàng chục người đồng ý, họ đều yêu cầu phòng hành chính chiều theo đề nghị của đại đa số nhân viên, sắp xếp sang một phòng lớn hơn.

Tử Quan bận trăm công nghìn việc, tất nhiên không thể nào để ý được đến cả những việc nhỏ nhặt này, Tiểu Trịnh gọi điện thoại tới nhắc nhở cô: “Sếp, gấu bông chị đặt mấy hôm trước đã được gửi đến rồi.”

Tử Quan ngây người, chợt nhớ tới… Hôm nay là sinh nhật Lạc Lạc.

Mối tình đầu đã về

Lúc Tiêu Trí Viễn đang bận rộn dỗ dành con gái thì nhận được điện thoại của Tử Quan.

Lạc Lạc không nghe lời khăng khăng đòi nói chuyện: “Sao mẹ vẫn chưa về?”

Tử Quan nghe thấy Tiêu Trí Viễn đang dịu dàng vỗ về cô gái nhỏ kia: “Lạc Lạc có thích gấu bông nhỏ không? Mẹ không làm việc, chúng ta sẽ không có tiền… Lạc Lạc sẽ không được ăn kem, cũng sẽ không được mua gấu bông mới… Ngoan, mẹ một chút nữa là về ngay ấy mà.”

Cô nghe anh nói vậy cảm thấy đúng là dở khóc dở cười.

Đợi một lúc lâu mới thấy anh cầm điện thoại “Alo” một tiếng.

Tử Quan hơi lúng túng: “Hai bố con anh đang làm gì?”

“Anh và Lạc lạc tới đón em tan làm.” Tiêu Trí Viễn nói với vẻ “đương nhiên phải thế”, “Thức ăn đều đã mua xong hết rồi, chỉ chờ em về nấu thôi.”

“hai người đang trên đường à?” Tử Quan thấy hơi có lỗi, “Dì đâu?”

“Cho dì về nghỉ rồi” Tiêu Trí Viễn dừng lại một lát rồi hỏi: “Sao vậy?”

“Em đang định nói với anh… Hôm nay em phải tăng ca.” Tử Quan cố gắng bỏ qua sự áy náy dưới đáy lòng cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Bữa tối anh ăn với con đi.”

Tiêu Trí Viễn vừa dừng xe lại trên lề đường, từ góc độ này anh có thể trông thấy tòa nhà lớn của Quang Khoa, anh im lặng một hồi rồi khởi động ô tô lần nữa, hờ hững nói: “Biết rồi.”

“Tiêu Trí Viễn…” Tử Quan đang định nói thêm gì đó thì điện thoại đã bị ngắt.

Tử Quan cầm điện thoại nhìn con gấu bông với số lượng có hạn đặt trên bàn, ánh mặt trời đang ngả về Tây ấm áp chiếu vào cánh bướm rất lớn trên cái đầu to của chú gấu, khiến mảnh tơ màu hồng nhạt ấy càng ấm nóng, đơn giản mà nói thì là cực kì đáng yêu.

Lúc Lạc Lạc trông thấy con gấu bông này trong hàng đồ chơi, cô bé liền đứng sững lại đó nhìn chằm chằm, không chịu nhấc chân đi tiếp.

Tử Quan bất đắc dĩ ngồi xuống hỏi con gái: “Con rất thích à?”

Đôi mắt nhỏ đó nhìn mẹ đầy lấp lánh, không nói vâng mà cũng không phủ định.

Thực ra, từ nhỏ đến giờ Lạc Lạc luôn là một đứa trẻ rất ngoan, tuy là bố mẹ, ông nội trong nhà đều cưng chiều nhưng cô bé một chút cũng không giống với những bé gái được nuông chiều từ nhỏ, thậm chí còn có chút nhạy cảm. Có vài chuyện Tử Quan thật sự cảm thấy áy náy với con, đó có thể là do quan hệ không hòa thuận giữa cô và Tiêu Trí Viễn tạo nên. Lạc lạc tuy còn rất nhỏ nhưng nó cũng biết rằng bố nó buổi tối hiếm khi về nhà. Cũng chính vì lẽ đó mà cô bé luôn thiếu cảm giác an toàn, lúc nào cũng phải ôm một con gấu bông lớn trong lòng mới có thể ngủ được.

Cô ôm chầm con gái, đẩy cánh cửa cửa hàng bán đồ chơi, tìm người bán hàng.

Cô bán hàng nhìn ánh mắt đầy mong đợi của cô gái nhỏ nhưng cuối cùng vẫn nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Con gấu đó thuộc loại hàng số lượng có hạn, chỉ có một con mà thôi. Đã có khách đặt hàng từ sớm rồi, rất xin lỗi.”

Thêm Bình Luận