Khi Anh Gặp Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sông bạn có màu gì..màu hồng hay màu đen, đó còn tùy thuộc vào cảm nhận của bạn. Mỗi người có một cảm nhận khác nhau, nhưng nó sẽ trở nên tươi đẹp khi Anh gặp được em! Không có em cuộc sông này c …
Xem Thêm

Câu Slogan của Night-Moment… là đến từ chuyện cũ của Đồng Tĩnh San và anh sao?

Bút trong ngón tay Tử Quan quay một vòng tròn lại phát hiện ra trên tờ giấy trắng vẽ một dấu X màu đen, dường như chỉ cần làm như vậy làm có thể xóa bỏ hết những suy nghĩ rối loạn vớ vẩn trong đầu.

“Tử Quan, chiều nay có một cuộc họp, hai rưỡi.” Điện thoại của Elle.

“Được, tớ biết rồi.” Tử Quan ghi nhớ rồi nghi ngờ xem lại lịch trình công tác của mình “Chuyện gì đây? Sao tớ không nhận được thông báo?”

“Đến lúc đó mới sắp xếp.” Elle nói không rõ ràng lắm, “Tổng giám đốc Phương sẽ tự chủ trì, cậu cứ đến rồi biết.”

Đèn trong phòng họp là đèn màu vỏ quýt ấm áp, ở giữa chiếc bàn lớn hình bầu dục theo lệ thường vẫn luôn có một bình hoa Lys lớn, trong không gian có mùi thơm mát của cây cối. Trước thời gian hẹn trước năm phút, Tử Quan đã đi lên phòng họp, tìm vị trí ngồi xuống.

Trước mặt mỗi người đều có một tập tài liệu được đặt ngay ngắn chỉnh tề, Elle – thư kí tổng giám đốc lần lượt đi tới bên cạnh từng người tham dự cuộc họp, nhỏ giọng hỏi: “Dùng cà phê hay trà?”

Người dự họp không nhiều, Tử Quan nghe thấy mình trả lời: “Cà phê, không đường.”

Trước mặt lập tức xuất hiện một tách đồ uống còn bốc khi, Tử Quan nói cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên thì Phương Gia Lăng đã bước vào.

Hôm nay anh không đeo kính, đôi mắt sáng ngời thông tuệ đặc biệt, nhìn quanh phòng họp một vòng sau đó gật đầu: “bắt đầu”

Xem chừng hôm nay không cần đến PPT, Elle lặng lẽ đi tới sát tường, bụp bụp bụp bật hết tất cả các đèn lên, ánh sáng chiếu xuống, vẻ mặt của mỗi người đều có thể thấy được một cách rõ ràng.

Phương Gia Lăng vẫn chưa mở miệng, Tử Quan đã đọc tài liệu trong tay nhanh như gió, mày bất giác hơi nhíu lại.

“Hôm nay triệu tập cuộc họp này. Chắc là mọi người đều biết đến thông tin tập đoàn Quảng Xương đang tìm người thu mua.” Phương Gia Lăng ngồi ở ghế chủ tọa, mười ngón tay đặt ngay ngắn trên bàn, nói rất rõ ràng và lưu loát: “Điều đó với tập đoàn chúng ta mà nói là một cơ hội tốt, có thể bỏ xa đối thủ. Một thời gian nữa, Quang Khoa sẽ tiến hành những dự án quan trọng”

Hầu hết những người tham dự cuộc họp đều là cán bộ cấp cao của Quang Khoa, đối với hướng đi sắp tới của tập đoàn, mọi người đều thể hiện bằng nét mặt cực kỳ bình thản. Chỉ có Tử Quan là cảm thấy hơi bất an, vì sao Elle không thông báo cho cô biết?

“Để tập trung làm tốt dự án này, Quang Khoa sẽ thành lập một tổ chuyên môn. Các vị được mời tham gia cuộc họp ngày hôm nay đều là cốt cán của tập đoàn, cũng chính là thành viên của tổ chuyên môn phụ trách việc thu mua này.” Phương Gia Lăng bình thản nói “Từ hôm nay trở đi, xin các vị hãy đồng tâm đồng lòng để toàn lực ứng phó làm tốt dự án thu mua Quảng Xương lần này.

Tim Tử Quan đập nhanh thêm hai nhịp, nhanh chóng lật giở hết tờ này đến tờ khác trong tập tài liệu của mình, bất chợt tên cô đập thẳng vào mắt. Cô trợn mắt to để nhìn, trong tổ nhỏ này, cô chủ yếu đảm đương công tác bảo đảm hành chính, hậu cần.

Bỗng trong lòng hơi rối ren, Tử Quan không chú ý đến tiếng bàn luận nho nhỏ của những đồng nghiệp ngồi trong phòng họp.

“Có vấn đề gì à?” Phương Gia Lăng cũng không ngại lời nói của mình bị chen ngang, bình tĩnh hỏi.

Có người trả lời, “Tổng giám đốc Phương, tôi nghe nói bên Thượng Duy cũng thành lập tổ thu mua.”

“Phải rồi.” Phương Gia Lăng cười, “Chủ dự án này bên Thượng Duy là Tiêu Chính Bình.”

Đó giống như một hạt muối rời vào trong chảo nóng đang sôi trào, ồ một tiếng phản ứng còn khoa trương hơn ban nãy.

“Không phải là Tiêu Trí Viễn ư?” Có người nói đầy ý vị, “Vậy có trò hay để xem rồi.”

Đột nhiên nghe thấy tên Tiêu Trí Viễn, Tử Quan lấy lại tinh thần đột nhiên ánh mắt chạm phải điểm nhìn của Phương Gia Lăng, vì thế cô cũng tỉnh táo hơn không ít. Ánh mắt của Phương Gia Lăng đầy khó hiểu, khiến người khác không thể đoán ra được, dường như anh trông thấy vẻ hốt hoảng của cô nhưng chỉ khẽ mỉm cười rồi dời ánh mắt đi chỗ khác.

“Quảng Xương sẽ tiến hành buổi mời thầu công khai ngay tức thì” Anh khe khẽ ho khan một tiếng, “Thời gian của chúng ta không còn nhiều, đối thủ làm gì, cụ thể như thế nào không quan trọng, tôi chỉ yêu cầu mọi người làm tốt công việc của chính mình.”

Thời gian tiếp theo, những đồng nghiệp của bộ phận chiến lược báo cáo tiến độ những công việc của kế hoạch thu mua, bên cạnh đó các bộ phận khác đưa ra yêu cầu cụ thể.

Tử Quan cúi đầu nhìn một trang tài liệu của mình, từng chữ trên trang giấy ấy, cả tiếng Anh và tiếng Trung đều như yêu ma nhảy múa trước mặt cô, đọc lên cảm thấy thật tối nghĩa, khó hiểu. Vất vả lắm mới chống cự được đến lúc tan họp, cô theo thói quen bưng tách cà phê của mình lên nhưng lúc này cô mới phát hiện ra chiếc cốc sứ màu trắng đã rỗng không. Hình như đây đã là tách cà phê thứ ba của cô trong ngày hôm nay, thật là không thể uống tiếp nữa.

Tử Quan đứng lên, đồng nghiệp hầu như đã ra về gần hết, cô xếp lại đám tài liệu trong tay mình rồi đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài thì bỗng nghe thấy tiếng nói: “Cô khó chịu à?”

Cô lập tức quay đầu lại, là Phương Gia Lăng.

“Không phải” Tử Quan vội vàng lắc đầu.

“Sắc mặt không tốt lắm” Phương Gia Lăng nhìn cô nhíu mày, “Còn nữa, đừng uống nhiều cà phê như vậy”

Họ sánh vai bước ra khỏi phòng họp, cửa thang máy mở ra, anh vô cùng lịch sự mời cô vào trước.

“Tổng giám đốc Phương, dự án này rất là quan trọng.” Tử Quan do dự một lát, sau rồi vẫn nói: “Tôi chưa từng tham dự, cũng chẳng có kinh nghiệm gì”

Anh không nặng không nhẹ liếc cô một cái: “Cô đang khiêm tốn đó à?”

Tới tầng mười sáu,

Tử Quan nhìn cửa thang máy đang mở ra, chán nản lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục cuộc đối thoại này nữa bèn nói: “Không phải… Tôi đi trước, tạm biệt.”

Quan hệ giữa hai chúng ta, rốt cuộc khiến em khó nói ra đến mức nào chứ?

Hôm nay vẫn có thể tan ca đúng giờ.

Tử Quan tự lái xe về nhà. Ngồi trên xe, tâm trạng cô rất phiền muộn, không chỉ vì bữa cơm tối khó nuốt sắp tới, mà còn vì công việc nữa.

Đến bây giờ, cô đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao Tiêu Trí Viễn lúc đầu lại nhắc nhở cô, mong cô có thể “ngồi vững chắc” ở vị trí này. Trên dưới trong công ty, không ai biết đến thân phận của cô, làm việc ở công ty đối thủ của Thượng Duy nhưng cô lại là vợ của Tiêu Trí Viễn, vốn cô phải giấu giếm là để tránh sự nghi ngờ của mọi người, nhưng lúc này phải làm sao đây? Có lẽ cô nên đến nói thẳng với sếp tổng? Nhưng trong đáy lòng lại có một giọng nói đang nói với cô rằng, lúc này thực ra cô cũng không muốn từ bỏ cơ hội trong công tác khó kiếm được này…

Tử Quan rất muốn uống thêm một tách cà phê nữa nhưng cầm tách lên rồi mới phát hiện trong tách chẳng còn gì cả. Cô buồn bực ném cái tách sang một bên, khởi động xe. Xe ở vùng ngoại thành không nhiều, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng dễ đi, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở phía sau từ trong kính chiếu hậu.

Tiêu Trí Viễn không thích xe giống anh trai anh, thế nhưng trong tay anh cũng có không ít xe. Có điều, chỉ cần có Lạc lạc bên cạnh là chắc chắn anh sẽ lái chiếc SUV của Đức với không gian rất rộng rãi.

Tử Quan xoay vô lăng bằng một tay, tay kia gài chiếc tai nghe màu xanh lên.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì Tiêu Trí Viễn đã nhận máy.

“Alo…”

Cô chưa kịp nói gì thì đối phương đã tỏ ra vô cùng tức giận: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Khi lái xe không được nói chuyện điện thoại!”

“Vậy sao anh còn nghe máy?” Tử Quan buột miệng.

Anh không nói gì chỉ hừ một tiếng “Chuyện gì?”

Tử Quan hơi phân tâm bèn giảm tốc độ xe, chiếc xe phía sau cũng lập tức lái chậm lại theo.

“Lạc Lạc có ở trên xe không?”

“Có!”

“Em… có một số chuyện muốn nói với anh, chuyện công việc” Cuối cùng cô nói như vậy.

Thêm Bình Luận