Khi Anh Gặp Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sông bạn có màu gì..màu hồng hay màu đen, đó còn tùy thuộc vào cảm nhận của bạn. Mỗi người có một cảm nhận khác nhau, nhưng nó sẽ trở nên tươi đẹp khi Anh gặp được em! Không có em cuộc sông này c …
Xem Thêm

“Được ạ” Lạc lạc đáp một tiếng rồi không nói tiếp nữa.

Mãi đến lúc rời khỏi phòng Lạc Lạc, Tiêu Trí Viễn mới liếc mắt nhìn vợ, không nặng không nhẹ, chậm rãi nói: “Đồng Tĩnh San… Tĩnh San đã về rồi, tối mai cùng ăn cơm nhé.”

Tử Quan sau cơn mờ mịt cuối cùng cũng tìm thấy cái tên rất kêu ấy trong biển sâu ký ức.

…Là cô ấy.

Tử Quan bất giác cười nhạt, thảo nào mấy ngày nay anh ta bớt phóng túng đi nhiều như vậy.

Hóa ra là mối tình đầu đã về.

Tiêu Trí Viễn anh muốn không phải là một người vợ khoan dung, hiểu chuyện sao?

Tử Quan nghe được cái tên “Đồng Tĩnh San” này từ trong miệng chị dâu.

Đó là lần đầu tiên Tiêu Trí Viễn đưa Tử Quan về nhà. Có lẽ là sợ cô căng thẳng quá mức nên anh vẫn rất ân cần ngồi bên cạnh cô suốt, chỉ có lúc mới vừa ăn cơm xong, Tử Quan trông thấy chị dâu kéo ông xã tương lai nhà mình ra một chỗ khác, dùng giọng nói cố khống chế thật nhỏ hỏi: “Tĩnh San đâu? Cô ấy đã biết chưa?” Tiêu Trí Viễn nói gì đó, cô cũng không chú ý lắm chỉ nhớ klhi đó vẻ mặt của anh rất sốt ruột. Trên đường về nhà, cô buột miệng hỏi: “Tĩnh San là ai?” Tiêu Trí Viễn quay sang, hơi ngạc nhiên liếc cô một cái, “Em nghe thấy sao?”

“Chị dâu nói to như vậy cơ mà!”

“Bạn bè bình thường.” Tiêu Trí Viễn lạnh lùng nói, “Trước đây là đàn em khóa dưới của chị dâu.”

Sau đó được gả vào nhà họ Tiêu, dần dần Tử Quan cũng biết Đồng Tĩnh San và Tiêu Trí Viễn không chỉ đơn giản là “bạn bè bình thường” như vậy.

Lúc cô và Tiêu Trí Viễn quyết định che giấu thân phận đã kết hôn của mình, vẻ mặt của Ninh Phi vô cùng đặc sắc, vừa có chút đồng tình, càng nhiều hơn là nét hả hê đắc chí. Tử Quan lúc đó còn bận chăm sóc Lạc Lạc mới được mấy tháng cho nên cũng không quan tâm lắm đến ánh mắt của người đời. Còn Ninh Phi, vài lần thừa dịp không có ai đã nói bóng nói gió ướm hỏi về cuộc sống sau khi kết hôn của hai vợ chồng họ. Tử Quan chỉ dịu dàng hiền lành mà cười một cái, chẳng nói năng gì.

“Tử Quan, em đừng trách chị tò mò hỏi nhiều… Tháng trước Trí Viễn vẫn đi gặp Tĩnh San đấy…”

Điệu bộ muốn nói lại thôi của Ninh Phi khiến Tử Quan hơi tò mò: “Tĩnh San?”

Tử Quan dùng vẻ mặt có chút thương hại nhìn Tử Quan, cúi đầu thở dài: “Em vẫn chưa biết à? Đồng Tĩnh San là… bạn gái trước đây của Trí Viễn. Quen nhau từ tấm bé, lúc trước luôn nói là sau khi lớn lên hai đứa sẽ lấy nhau, nào ngờ sau này tính tình không hợp nên đã chia tay rồi.” Chị ta dừng lại một lát sau đó bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên bây giờ họ đã không còn quan hệ gì nữa.”

“À, thật thế sao?” Tử Quan rất phối hợp: “Trí Viễn anh ấy chẳng nói gì với em cả”

Ninh Phi đương nhiên là càng đắc ý hơn nữa lập tức bắn như súng liên thanh nói không ngừng không nghỉ. Hai người đó là thanh mai trúc mã của nhau, môn đăng hộ đối. Sau đó Đồng Tĩnh San đề nghị chia tay, Tiêu Trí Viễn một dạo như phải chịu một đả kích nặng nề lắm. có lẽ chính vì nguyên nhân này nên anh mới chán nản mà quyết định kết hôn.

Tử Quan giả bộ chăm chú lắng nghe, thực ra cô cũng chỉ là nghe mà thôi, chẳng để tâm điều gì. Trên đường về nhà hôm đó, cô ôm con gái đã ngủ say thẳng thắn hỏi Tiêu Trí Viễn: “Đồng Tĩnh San là bạn gái cũ của anh à?”

Anh hơi kinh ngạc, nhưng không phủ nhận.

Cô hơi cụp mắt xuống nhìn con gái, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Hôm nay chị dâu đã tâm sự với em rất nhiều.”

Thực ra, Tử Quan căn bản là chẳng quan tâm Ninh Phi nói gì với cô, cô chỉ biết rằng đến bây giờ không biết anh đã dùng cách gì mà Ninh Phi không còn nhắc tới người tên là Đồng Tĩnh San này nữa…

Nhớ lại cái tên này lần nữa, Tử Quan bỗng nhiên có chút tâm trạng.

Thì ra đến lúc này, thời gian đã trôi đi lâu như vậy…

Từ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh không biết gì đến giờ Lạc Lạc đã có thể chạy nhảy, đã có thể ngọt ngào gọi Mẹ, thời gian thực sự đã mài phẳng những góc cạnh của nỗi hận thù và cả tình yêu thương.

Bản thân cô khi đó nhất định sẽ không nghĩ tới có một ngày cô có thể ở dưới cùng một mái nhà với Tiêu Trí Viễn, lại còn rất yên bình và tĩnh lặng.

Tựa như Tiêu Trí Viễn vẫn luôn chăm chú theo dõi từng nét biểu cảm của cô, thấy cô im lặng anh bèn nhắc lại một lần nữa: “Ngày mai cùng ăn cơm được không?”

“… Được” Tử Quan gật đầu.

Trong phòng ngủ vẫn bật một ngọn đèn, ánh sáng rơi lên người cô, vẻ mặt cô nhìn thoáng qua có thể trông thấy một chút sợ hãi thoắt ẩn thoắt hiện.

Tiêu Trí Viễn mở miệng: “Em không có gì muốn hỏi sao?”

Tử Quan mệt mỏi lắc đầu: “Tiêu Trí Viễn, em không hy vọng lạc Lạc tiếp xúc với những người phụ nữ linh tinh vớ vẩn đó. Gọi anh về đây cũng chỉ muốn nói điều này mà thôi.”

Anh nhìn cô không thốt lên lời, đồng tử màu đen thăm thẳm có chút chờ mong mơ hồ

“Nếu là cô ấy thì kệ đi” Cô dừng lại một lát rồi nói với vẻ có lỗi, “Xin lỗi, buổi tối đã quấy rầy anh!”

Bận rộn cả ngày trời lại vừa ầm ĩ một hồi, Tử Quan mệt mỏi đến mức thái dương cũng hơi đau đau. Cô muốn đình chiến, thậm chí còn chủ động nói xin lỗi hiện tại cô chỉ mong anh sẽ quay người rời đi nhưng nào ngờ anh ngược lại tiến lên chặn trước mặt cô, giận đến tái mặt: “Cái gì gọi là ‘nếu là cô ấy thì kệ đi’”?

Tức giận bất chợt bộc phát của anh khiến Tử Quan không hiểu gì.

Sao vậy? Điều Tiêu Trí Viễn anh muốn không phải là một người vợ khoan dung, hiểu chuyện sao? Nếu không phải cô là người như vậy, anh sẽ lấy cô sao? Khó lắm mới bắt chính mình nhún nhường đến cảnh giới này, cô vẫn làm chưa tốt ư?

“Cô ấy không phải bạn gái cũ của anh à? Nghe đâu vẫn qua lại với nhau mà!” Tử Quan nhíu mày hỏi.

Anh lạnh lùng nhìn cô, dường như đang cố gắng khắc chế bản thân mình ghê lắm một lát sau mới nói: “Em coi bản thân mình là cái gì?”

Tử Quan nghe không hiểu, dù sao cũng chẳng muốn hiểu: “Em muốn ngủ, không rỗi hơi cãi nhau với anh.”

Anh bình thản nhìn cô một giây, cả cơ thể đều đang run lên nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Ngày hôm sau đi làm, Tử Quan ấn điện thoại nội bộ, bảo Tiểu Trịnh pha một tách cà phê mang vào.

Lúc Tiểu Trịnh bước vào có một mùi hương ngửi rất thơm, giống như mùi hoa sen mới nở, ngan ngát, nhè nhẹ mà dễ chịu. Tử Quan bất giác muốn ngửi nhiều hơn một chút rồi hỏi: “Dùng nước hoa mới à?”

“Sếp phát hiện ra rồi ư?” Tiểu Trịnh đắc chí, “Em rất thích nó đấy.”

“Nhãn hiệu gì vậy?” Tử Quan gật đầu nói, “Ngửi rất thơm”

“Night-Moment, kiểu dáng kinh điển của JS” Tiểu Trịnh nói: “Trong nước vẫn chưa có hàng độc quyền, em nhờ người mang về đấy.”

JS… Nhãn hiệu nước hoa này khiến Tử Quan giật mình, hình như cô đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Đợi đến lúc Tiểu Trịnh ra ngoài, cô mới lên mạng tìm kiếm một lát.

“Nhãn hiệu nước hoa JS thành lập từ năm 2010, người sáng tạo ra nó là tiểu thư Đồng Tĩnh San – là nhà thiết kế của Tân Duệ. Năm 2010, nước hoa hiệu Night-Moment đã được sản xuất, vừa tung ra thị trường đã được bình chọn là nhãn hiệu tốt nhất, đạt giải nhất của giải thưởng nước hoa nữ được trao hàng năm của hiệp hội nước hoa quốc tế. Được biết cảm hứng điều chế loại nước hoa này bắt nguồn từ cảm hứng trong chuyện tình cảm của Đồng tiểu thư…”

Tử Quan đóng trang mạng đó lại rồi dựa lưng vào ghế ngồi, uống một hơi hết sạch cốc cà phê mà Tiểu Trịnh đưa tới. Hiện tại cô rất cần làm đầu óc mình thanh lọc và tỉnh táo, dùng công việc làm tê liệt bản thân là một phương pháp không tồi.

Tử Quan ép bản thân dời sự chú ý lên bảng biểu phức tạp kia nhưng lại chán nản phát hiện ra rằng câu nói kia vẫn lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong đầu mình.

“Mặc dù trong màn đêm, không phân biệt nổi khuôn mặt của đối phương là nam hay nữ, nhưng vẫn có những cảm xúc như thuở ban đầu: cảm giác tim đập thình thịch…”

Thêm Bình Luận