"Là một người bạn từng ở Bắc Kinh, sau này về nhà làm việc, gần đây đi công tác nên ghé qua Bắc Kinh một chuyến. Trước đây quan hệ khá tốt, chủ yếu là vì chúng tôi có cùng sở thích, cho nên cùng đi thư viện, nghe radio, đi Live House xem chương trình gì đó." Hạ Vũ bất đắc dĩ khai ra.
"Mấy người đều là Giả Văn Thanh (假文青)!" Diệp Sơ Ảnh đưa ra kết luận dứt khoát.
Hạ Vũ phất tay.
Diệp Sơ Ảnh vội vàng chuyển chủ đề: "Cô ấy xinh không?"
"Hừm... Cũng khá xinh. Cảm giác như con gái Giang Nam, giống như * 《Kinh Thi • Vệ Phong. Thạc Nhân》 viết: Tay như nhu đề, da như ngưng chi, cổ như ấu trùng thiên ngưu, răng như hạt bầu, trán ve mày ngài, xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề!"
*Bài Thạc Nhân 2 trong Kinh thi • Quốc Phong. Vệ Phong của Trung Quốc
Dịch nghĩa
Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.
(Nguồn thi viện)
"Thầy giáo à, tôi biết anh rất hiểu biết, nhưng đừng có tự phụ vậy được không? Anh tài năng như vậy sao không viết kế hoạch luôn đi!" Diệp Sơ Ảnh bịt tai lại.
"Không phải viết về cô ấy." Hạ Vũ không để ý đến cô, hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác của 《Kinh Thi》, "Chỉ là bài thơ này có cảm giác giống cô ấy. Không phải ý nghĩa, mà là ý thơ."
Diệp Sơ Ảnh buông tay: "Thầy giáo, anh có thể dùng từ phàm tục một chút, ví dụ như mắt to, da trắng, chân dài, ngực lớn gì đó được không?"
"Ngực..."Hạ Vũ cau mày, suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên gật đầu: "Lớn! Lớn!"
Diệp Sơ Ảnh vuốt trán: "Thầy giáo, xin anh đừng có lộ ra cái biểu cảm mê gái như vậy nữa..."
"Ấn tượng rất sâu sắc, một lần đi xem kịch nói, cô ấy thế mà lại mặc sườn xám đến. Chỗ đó rõ ràng! Lớn! Có lẽ là... Lớn thế này?" Hạ Vũ mô tả lại.
Diệp Sơ Ảnh bất lực: "Thật ra không nhất thiết phải nói ngực..."
Hạ Vũ cau mày, nghĩ nghĩ: "Nhưng hình như bụng cũng hơi to."
"Đàn anh! Không phải nói xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề sao?" Hình ảnh vừa xuất hiện trong đầu Diệp Sơ Ảnh đột nhiên sụp đổ.
"Có lẽ lúc đó cô ấy ăn nhiều quá. Thôi không nói chuyện với cô nữa, tôi phải đi rồi." Hạ Vũ xoay người đi về phía cửa.
"Tôi đi với, tôi đi với." Diệp Sơ Ảnh hưng phấn đi theo.
Quả nhiên...... Trong lòng Hạ Vũ lộp bộp một tiếng: "Cô theo làm chi..."
"Tôi rảnh mà! Không phải anh nói có thể giao kế hoạch chậm một chút sao... Tôi ra ngoài tìm cảm hứng..."Diệp Sơ Ảnh nắm góc áo Hạ Vũ, "Tới Bắc Kinh lâu vậy rồi mà tôi còn chưa ra ngoài chơi đâu."
Ánh mắt Hạ Vũ lóe lên, đột nhiên trở về phòng cầm theo một cái máy ảnh phản xạ ống kính đơn: "Vừa hay tôi cảm thấy cô ấy rất thích hợp để quay phim tài liệu của chúng ta. Có thể lấy một chút tư liệu sống, cầm đi."
Diệp Sơ Ảnh cầm lấy máy ảnh nặng nề, đau lòng cực kỳ: "Thầy giáo à, thật ra tôi nghĩ ở nhà viết kế hoạch cũng tốt, gặp bạn của thầy hơi kỳ. Gặp gỡ có thể không phải là duyên phận, tốt hơn là không gặp nhau."
"Đừng nha... Nãy cô ấy cũng vừa nói muốn gặp cô." Hạ Vũ mặt mày hớn hở, vai trò tấn công và phòng ngự lập tức đảo chiều.
"Gặp tôi? Sao lại muốn gặp tôi?" Diệp Sơ Ảnh sửng sốt, "Tôi đâu có biết cô ấy."
Hạ Vũ mở cửa, sâu kín nói: "Bởi vì mỗi ngày bọn tôi đều mắng cô trên WeChat." Nói xong liền vội vàng chạy mất.
Khách sạn Shangri-La, Bắc Kinh.
Hạ Vũ như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Diệp Sơ Ánh trợn mắt há hốc mồm.
Tay như nhu đề... Diệp Sơ Ảnh im lặng đọc thơ, nhưng không thể nhìn ra mười ngón tay của người phụ nữ trước mặt như chồi non thật không... Bởi vì tay trái tay phải cô ấy đều đeo một chiếc nhẫn kim cương bự tổ chảng, lóa mắt đến mức nhìn không thấy cái khác.
Đây là cô gái Giang Nam mặc sườn xám sao?
Con hàng này rõ ràng đang mặc Prada! Hạ Vũ, anh không thấy cái logo lớn như vậy sao! Prada đã bao giờ ra mắt với sườn xám chưa?
Miêu tả kiểu gì mà một người phụ nữ như mưa bụi Giang Nam! Tôi chỉ cảm thấy mùi vàng Dubai đập vào mặt đây này!
Diệp Sơ Ảnh gầm lên trong lòng. Vừa nhìn mấy viên kim cương rực rỡ đó, vừa điên cuồng gào thét.
Khi nội tâm Diệp Sơ Ảnh đang nổi bão, quý bà giàu có trước mặt cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: "Cô là Diệp Sơ Ảnh trong truyền thuyết đúng không? Tôi là Tô Tú."
Tô Tú, đây quả thực là tên của một người phụ nữ Giang Nam. Nhưng...... Vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý kia là sao đấy, viết to bà đây rất có tiền còn cười vô sỉ như thế nữa, không tinh tế như phụ nữ Giang Nam tí nào cả!