Chương 4: Ngày thứ tư xuyên qua

Edit: Anh

______________

“Ngọa tào, ôi cái ánh mắt tuyệt vời này”

"Cái này trông giống sao hạng A quá đi, chết tiệt tôi đang mơ một ngày nào đó tôi sẽ đứng bên cạnh Cao Phỉ."

"Hôm nay khi cô ấy xuất hiện , tôi cảm thấy giống như có một tảng băng bao quanh cô ấy vậy. À mà không phải Cao Phỉ yêu thầm Cố Nam Ngạn đến hèn mọn sao? Sao lại có tính cách như vậy."

"Đúng, đúng, tôi vẫn nhớ cô ấy trong một chương trình tạp kỹ đem Cố Nam Ngạn xoay xoay vòng vòng mà bắn tim, và giờ nhớ lại cảnh đó làm tôi mệt mỏi đến chết."

.......

Vài sinh viên thực tập bắt đầu vây quanh nhau xì xào bàn tán.

Cố Nam Ngạn lúc này đã chụp ảnh xong, từ phòng thay quần áo đi ra, anh tình cờ đi ngang qua nghe cô thực tập nói " tôi vẫn nhớ cô ấy trong một chương trình tạp kỹ đem Cố Nam Ngạn xoay xoay vòng vòng mà bắn tim, và giờ nhớ lại cảnh đó làm tôi mệt mỏi đến chết."

Anh không thể không nghĩ đến người phụ nữ đang dùng cơ thể anh, không biết giờ cô đang làm gì, xùy một tiếng

Lý Việt đặt máy ảnh xuống, đi tới: "Cao Phỉ."

Người đối diện không trả lời

Anh ta nâng giọng cao hơn kêu lại:”Cao Phỉ”

Lúc này Cố Nam Ngạn mới phản ứng kịp, Lý Việt kêu “ Cố Phỉ “ là đang kêu anh, anh đi qua, ngữ khí nhàn nhạt:” Có chuyện gì sao?”

Thái độ của Lý Việt so với lúc trước thay đổi 180 độ, gương mặt tươi cười:” Thêm phương thức liên lạc đi”

“Tôi có mấy concept cảm thấy rất thích hợp với cô, về sau nói không chừng còn có thể tiếp tục hợp tác.”

Cố Nam Ngạn kéo khóe môi nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn."

"Liên hệ trực tiếp với người đại diện của tôi đi, hẹn gặp lại sau."

Nói xong, anh gật đầu với Lý Việt rồi rời đi, Hướng Nguyên đã đợi ở bên cạnh, thấy Cao Phỉ rời đi, anh ta lập tức gật đầu với Lý Việt, sau đó xách túi đi theo.

Hướng Nguyên theo sau "Cao Phỉ" và thấy cô ấy hôm nay đi bộ nhanh hơn bình thường rất nhiều, cả người từ trong ra ngoài lộ ra một loại khí chất “Người sống chớ gần”.

Hơn nữa bình thường sau khi kết thúc công việc, Cao Phỉ sẽ cùng với anh ta nói chuyện, phàn nàn về công việc đủ điều, nhưng hôm nay Cao Phỉ dường như không có ý định nói chuyện với anh ta.

Hướng Nguyên nhìn theo bóng dáng Cao Phỉ

Anh cảm thấy sự thay đổi đột ngột của cô hôm nay có lẽ là do cãi vã với Thang Thục Tiệp trong xe lúc sáng, nên tâm trạng cô không tốt.

Nhưng cãi nhau với Thang Thục Tiệp ...

Nguyên nhân khiến Thang Thục Tiệp lúc sáng bị đánh bại có thể là do thái độ cứng rắn của Cao Phỉ đối với cô ta làm cô ta đột nhiên mất cảnh giác, trong lúc nhất thời bị ngớ, nhưng chắc chắn nếu lần sau gặp lại, cô ta chắc chắn sẽ phản kháng. Lúc đó Cao Phỉ phải làm như thế nào đây.

Cuộc sống của Cao Phỉ đã rất khó khăn rồi.

Sự khó hiểu trong mắt Hướng Nguyên nhanh chóng biến thành lo lắng.

Cố Nam Ngạn không quan tâm đến người trợ lý phía sau, anh vừa bước đi vừa nhìn xuống điện thoại di động của mình, tất cả đều là tin nhắn WeChat chưa đọc, đều là của Cao Phỉ.

[Xin hỏi buổi chụp có thuận lợi không? Poor.jpg]

[Thật sự cảm ơn rât nhiều! ]

[Vừa rồi người đại diện của anh gọi và yêu cầu anh chuyển tiếp một blog quảng cáo trên tài khoản WeChat chính thức của . Không thấy anh trả lời, bên kia thúc giục. Vì vậy tôi đã làm thay cho anh khi anh mà anh chưa cho phép ]. Chứng minh mình vô tội, Cao Phỉ còn gửi ảnh chụp màn hình nhật ký cuộc gọi.

Cố Nam Ngạn trả lời [ Ừ ]

Anh chuyển sang Weibo của mình.

Này cũng không phải cái việc gì khó, đối với anh mà nói giống nhau đều là trực tiếp động động ngón tay chuyển phát là được, ngay cả ký hiệu cũng không cần thêm, bởi nội dung chuyển phát lúc đầu đã tỉ mĩ rõ ràng lắm rồi.

Tuy nhiên, Cố Nam Ngạn đã thấy Weibo tài khoản "Cố Nam Ngạn" có chứng thực V chuyển phát hai giờ trước kia.

"Vào ngày xx, tháng x, sẽ được công chiếu. Đối với bộ phim này, từ dàn diễn viên, đạo diễn đến nhân viên hậu trường đã nỗ lực rất nhiều, với mong muốn mang đến chất lượng tốt nhất cho người xem. Mong mọi người có thể đến rạp ủng hộ tác phẩm sau khi công chiếu. “

Một đoạn văn đính kèm thêm khi chuyển phát, dài đến mức không liên quan gì đến Weibo cũng như con người anh, thứ mà anh chưa bao giờ làm ngoại trừ quảng cáo.

Cố Nam Ngạn: "..."

Quên đi, anh xoa xoa thái dương và tự nhủ không cần quan tâm đến những chi tiết này.

Cố Nam Ngạn cất điện thoại di động đi, anh đi đến vị trí xe bảo mẫu của Cao Phỉ trong gara, và phát hiện đã có người đợi sẵn ở đó.

Thang Thục Tiệp.

Cố Nam Ngạn khẽ cau mày khi nhìn thấy người đại diện của Cao Phỉ.

Hướng Nguyên cũng nhìn thấy Thang Thục Tiệp.



Anh ta vẫn luôn lo lắng, nghĩ sau buổi sáng hôm nay, cuộc sống của Cao Phỉ sẽ càng khổ sở hơn, nhưng bây giờ nhìn thấy Thang Thục Tiệp đối mặt với Cao Phỉ không hề nổi điên, thậm chí còn nở một nụ cười trên môi.

Thang Thục Tiệp tâm trạng tốt, ra lệnh cho Huớng Nguyên: "Lái xe đến Trần Ký."

Hướng Nguyên: "Ồ ... Được."

Trần Ký là một nhà hàng tư nhân có tiếng ở thành phố B.

Thang Thục Tiệp nâng cằm lên, tỏ vẻ rộng lượng không để ý tới "Cao Phỉ" trước mặt, nói: "Đại ngôn của thương hiệu H khá tốt. Tối nay người phụ trách quản lý thị trường của bọn họ sẽ gặp cô, cùng nhau ăn một bữa."

" Đối với việc như ăn uống với phía thương hiệu, thời gian và ngày đều là thời gian mà phía thương hiệu nói, và về cơ bản là không thể viết trong tiến độ lịch trình.

Cố Nam Ngạn nhướng mày khi nghe tin có bữa ăn: "Hôm nay tôi không được khỏe, hôm khác đi".

Anh phải tìm cách hoán đổi lại với Cao Phỉ càng sớm càng tốt.

Thang Thục Tiệp dường như không ngờ rằng "Cao Phỉ" sẽ từ chối: "Cô nói cái gì?"

Cố Nam Ngạn nhìn thẳng vào Thang Thục Tiệp và lặp lại: "Hôm nay tôi không khỏe, hôm khác đi."

"Cô có biết ..." giọng Thang Thục Tiệp đã cao lên quãng tám, nhưng khi đối diện với vẻ mặt của "Cao Phỉ", khí tức của cô lại đột nhiên suy giảm, cô không biết Cao Phỉ ở đâu có khí thế mạnh như vậy.

Tuy nhiên, sau khi Thang Thục Tiệp dạo sợ một lần vào buổi sáng, đầu óc cô ta nhanh chóng xoay chuyển, cô ta tự nhủ đây chẳng qua là một quả hồng mềm bị người khác xoay tròn dãn dẹt ra mà thôi. Dù có cứng rắn đến đâu, bên trong cô vẫn có con thỏ trắng ngu ngốc.

Thang Thục Tiệp: "Đại ngôn nhãn hiệu H quan trọng như thế nào, cô còn cần tôi nói cho cô biết sao?"

Cố Nam Ngạn đã nghe thấy đại ngôn H kia do Thang Thục Tiệp đề cập, sau đó nhớ lại ngày hôm qua anh đã nhìn thấy trên mục lịch trình của Cao Phỉ có Thương mại Wechat ba không.

Thương hiệu H là thương hiệu hóa chất nội địa rất được coi trọng ở Trung Quốc. So với mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da hàng đầu mà các ngôi sao nữ muốn có được thì còn thua xa, nhưng so với Cao Phỉ thì nó thực sự là rất quan trọng.

Thang Thục Tiệp kéo cửa xe ra, không có cho người khác con đường cự tuyệt: “Đi.”

Cố Nam Ngạn đứng đó một lúc, nghiến răng nghiến lợi, anh, người đàn ông được giáo dục tốt trực tiếp nguyền rủa cái thế giới chết tiệt này không biết bao nhiêu lần trong lòng, cuối cùng vẫn xụ mặt lên xe.

Không có lý do gì, bởi vì anh là một “người tốt”.

_______

Trần Ký, Thang Thục Tiệp đặt phòng riêng.

Người phụ trách quản lý thị trường thương hiệu H tên Lý Vương, qua nữa tiếng mới khoan thai đi tới , sau lưng còn có hai thư ký.

Trong nửa tiếng qua, Cố Nam Ngạn ngồi chờ mà bụng đầy lửa, nói với chính mình nhiều lần, anh bây giờ là Cao Phỉ, không phải Cố Nam Ngạn, nếu trực tiếp nhấc bàn rời đi sau này đều sẽ tính lên đầu của Cao Phỉ.

Nhìn thấy Lý Vương đi vào, Thang Thục Tiệp lập tức đứng lên, vươn tay muốn bắt tay: "Anh Lý."

Cố Nam Ngạn liếc nhìn người đàn ông bước vào, anh ta khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ, bụng bia, có thể thấy thường lê la bên bàn rượu xã giao.

Anh kìm nén tính tình, đứng dậy vươn tay bắt tay với người đàn ông này.

Vương Lý nắm lấy bàn tay trắng nõn đang duỗi ra, nhìn lên nhìn xuống người trước mặt, nở nụ cười: "Cao Phỉ."

"Cô đẹp hơn trong ảnh."

Cố Nam Ngạn không cười, và cũng không nói lời cảm ơn, nhanh chóng rụt tay lại.

Mọi người đều đến đủ, thức ăn và rượu do Thang Thục Tiệp đặt đều được dọn lên.

Thang Thục Tiệp rõ ràng rất giỏi giao thiệp, chẳng mấy chốc hai người đều đã nhiệt tình với nhau, hai người đi cùng Lý Vương cầm ly rượu lên, vừa cười vừa nói chuyện phiếm.

Cố Nam Ngạn ngồi yên lặng, không tham gia nói chuyện, cũng không động đũa đến các món ăn trên bàn.

Không phải anh không đói mà là anh cảm thấy đồ ăn trước mắt toàn nước bọt, thật là kinh tởm.

Thang Thục Tiệp không biết nói nơi nào, đẩy đẩy người "Cao Phỉ" : "Cao Phỉ, đứng dậy nâng ly chúc mừng giám đốc Lý nào."

Cố Nam Ngạn đang nghĩ nếu bữa ăn này còn chưa kết thúc trong nửa giờ nữa, anh sẽ trực tiếp rời đi, sau đó quay về xách cổ áo của Cao Phỉ lên, thà rằng đêm nay bị đâm chết cũng phải hoán đổi thân thể lại cho anh.

Đột nhiên, Thang Thục Tiệp đẩy anh một cái, kêu anh đứng dậy nâng ly chúc mừng, Cố Nam Ngạn sắc mặt không tốt mà trực tiếp trả lời: "Tôi không biết uống rượu."

Thang Thục Tiệp nhướng mày: "Cô khi nào..."

“Được rồi” Lý Vương đột nhiên ngắt lời Thang Thục Tiệp, xua tay. “Nếu Tiểu Cao không uống được thì đừng ép cô ấy uống.”

Thang Thục Tiệp đành phải lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Được, được."

Lý Vương quay sang người phụ nữ im lặng cả đêm: " Không uống được rượu có thể lấy trà thay rượu, cùng nhau uống một chén".

Cố Nam Ngạn liếc nhìn người đàn ông có vẻ đã say một chút, miễn cưỡng đứng dậy bưng tách trà lên trước mặt anh ta.

Lý Vương ngửa đầu cười hai tiếng: "Cái này đúng rồi."

Lý Vương cùng với người đẹp cạn ly.

Cố Nam Ngạn sau khi cạn ly xong, chuẩn bị uống mang tính tượng trưng thì đột nhiên, anh cảm thấy eo mình như bị chạm nhẹ.



Không biết là vô tình hay cố ý

Cố Nam Ngạn cau mày

Sau đó phần eo bị đυ.ng vào cảm giác càng ngày càng rõ ràng, lại sau đó, anh cảm giác được một bàn tay trực tiếp ôm vào eo của anh.

Chính xác hơn là ôm vào eo của Cao Phỉ.

Tay của Lý Vương.

Cố Nam Ngạn cảm thấy người đàn ông muốn dựa lưng ghế phía sau nhưng tay để sai nơi rồi, vì vậy anh quay sang một bên, tránh bàn tay trên thắt lưng của anh.

Chỉ trong giây tiếp theo, bàn tay ấy lại tiếp tục duỗi ra.

Tay kia của Lý Vương vẫn đang cầm ly rượu, chỉ nghĩ mỹ nhân trước mặt xinh đẹp đến mức khiến người ở gần trong lòng nổi hỏa: "Hừ, muốn người phát ngôn sao, còn phải xem hình tượng và khí chất có phù hợp hay không nữa?"

" Cố Nam Ngạn cảm thấy bàn tay trên eo của mình dần dần trượt xuống dừng trực tiếp trên mông của Cao Phỉ”.

Lần này không phải để sai nơi.

Cố Nam Ngạn dừng một lúc, trên mặt như có một đám mây đen bay qua, anh trực tiếp nắm lấy tay phía sau vặn ngược lại.

“A!” Lý Vương hét lên.

Động tác quá nhanh khiến cho Thang Thục Tiệp không biết vì lí do gì mà Lý Vương đột nhiên hét lên:” xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì “

Cố Nam Ngạn vốn đã chán ghét đến cực điểm, chưa kịp lên tiếng, Lý Vương che cổ tay quay mặt lại, dùng ngón tay kia chỉ vào mặt của "Cao Phỉ": "Đây là chuyện như thế nào!"

Thang Thục Tiệp phản ứng lại những gì đã xảy ra, và ngay lập tức trách mắng: "Cao Phỉ! Xin lỗi giám đốc Lý!"

Cố Nam Ngạn cắn chặt hàm răng, khuôn mặt tươi cười lúc nãy của Lý Vương bây giờ đã chuyển sang vẻ mặt đầy tức giận, trong đôi mắt hình tam giác của anh ta chứa đầy du͙© vọиɠ.

Cố Nam Ngạn nhịn xuống cơn buồn nôn, quay người rời đi.

Anh chỉ muốn đi đến vị trí phía sau ngồi xuống, vừa quay đầu lại, Thang Thục Tiệp trực tiếp đặt trước mặt anh một cái ghế, chặn đường anh đi.

Thang Thục Tiệp vội vàng chạy tới hai bước, trực tiếp nắm lấy cánh tay "Cao Phỉ" kéo cô đến trước mặt Lý Vương: "Không biết xấu hổ, mau xin lỗi giám đốc Lý! Tối nay không uống rượu với giám đốc Lý thì đừng rời đi! "

Trong lúc dạy dỗ Cao Phỉ, cô ta quay lại và mỉm cười với Lý Vương: "Tôi xin lỗi, giám đốc Lý, tôi thực sự xin lỗi."

Cố Nam Ngạn rời khỏi móng vuốt của Thang Thục Tiệp, anh không ngờ người đại diện của Cao Phỉ lúc này không giúp đỡ cô ấy mà còn chặn đường trốn thoát của cô ấy, anh tức giận đến mức bật cười và phun ra một từ từ kẽ răng: "Cút."

Thang Thục Tiệp bị Cố Nam Ngạn đẩy lảo đảo lui về sau hai bước, bên kia Lý Vương nhìn thấy mỹ nhân bị người đại diện dạy dỗ bộ dáng không chút chịu thua nào, trực tiếp vén tay áo lên: “ Ông đây hôm nay kính cô”

“Đồ không biết điều.”

“Biết bao nhiêu người còn đang chờ cơ hội, tôi sờ cô cũng coi như để mắt đến cô rồi. Khuyên cô thức thời mà ngoan ngoãn cho tôi sờ.”

Lý Vương: “Ông đây hôm nay không chỉ có muốn sờ cô, ông đây còn muốn “làm” cô. Một kỹ nữ như cô giả bộ trinh tiết liệt nữ cái gì.”

Hắn trực tiếp duỗi tay về phía ngực của "Cao Phỉ", Cố Nam Ngạn phản ứng cực kỳ nhanh, nắm lấy bàn tay kinh tởm kéo sang một bên, sau đó trực tiếp nâng đầu gối lên, đá vào.

Hai chiêu này vô cùng chuyên nghiệp, lại vô cùng đẹp mắt, nhưng anh hiện tại dùng thân thể của Cao Phỉ, sức lực không đủ, cho nên đánh một lúc cũng không đánh ngã được Lý Vương.

Cố Nam Ngạn cắn chặt răng, đá ghế bên cạnh bắp chân của Lý Vương lạnh lùng rời đi, cuối cùng Lý Vương đập mạnh một cái rồi ngã xuống đất, không gượng dậy được mà kêu lên.

Hai thư ký vội vàng chạy tới giúp đỡ: "Giám đốc Lý!"

Trước khi rời đi Cố Nam Ngạn đá thêm một cước vào người Lý Vương, sau đó quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thang Thục Tiệp.

Người đại diện chuyên chặn đường này.

Thang Thục Tiệp bị ánh mắt u ám của “Cao Phỉ” nhìn sợ tới mức đứng tại chỗ sững sờ , cả người không khỏi rét run.

Cố Nam Ngạn đi ra khỏi nhà hàng, thái độ thù địch trên người “ Cao Phỉ “ làm Hướng Nguyên sợ tới mức từ trên xe ngã xuống, Cố Nam Ngạn tiếp nhận chìa khóa, một đường lái xe trở về Tĩnh Nam Uyển.

Anh về đến nhà, lại phát hiện không thấy Cao Phỉ.

Cố Nam Ngạn trực tiếp gọi điện thoại.

Điện thoại vang lên ba chuông rồi kết nối.

Cao Phỉ: “Alo.”

Cố Nam Ngạn: “Cô đang ở đâu?”

Cao Phỉ biết đó là Cố Nam Ngạn, cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng cô không biết làm thế nào giọng nói rõ ràng là giọng của cô, nhưng bây giờ khiến người nghe sởn cả tóc gáy, cô nuốt nước bọt. " Tôi, tôi về nhà. "

Về nhà, đương nhiên là nhà riêng của cô.

Ngay cả khi đó là thân thể Cố Nam Ngạn, thì cô cũng không thể ở mãi trong nhà của Cố Nam Ngạn được.

Chủ yếu là cô thấy xấu hổ khi chiếm lấy thân thể người ta mà chỉ sống trong căn nhà chưa tới 500 mét vuông

Cố Nam Ngạn quyết tâm đêm nay phải giải quyết hết mọi chuyện: “ Nhà cô ở đâu, tôi lập tức qua”