Chương 15: Đủ để từ bỏ khi anh im lặng(4)

Gió ngoài cửa sổ như đang gào thét, còn có những bông tuyết nhỏ rơi xuống, may mà trong phòng có mở máy sưởi, cho nên không có lạnh lắm.

Chu Y Y dựa vào chiếc ghế sô pha trên người đắp một chiếc chăn lông đan khăn len, màu xanh đen, sọc nghiêng, kiểu của nam giới, đan hơn nửa tháng nay, cũng sắp đan xong rồi.

Đây là quà mà cô chuẩn bị cho Lý Trú ngày giáng sinh, cũng không biết là hắn có thích hay không, nhưng Lý Trú là một người quen mặc quần áo màu trầm, nghĩ đến chiếc khăn quàng cổ màu xanh đen chắc cô sẽ không phạm sai lầm đâu.

Đang ngồi nghĩ ngợi, bỗng chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, Chu Y Y còn tưởng là hàng xóm phòng đối diện muốn sang mượn đồ, khoảng thời gian trước phòng đối diện có một cô gái mới tốt nghiệp chuyển đến, tính cách có hơi tuỳ ý, đồ vật còn chưa chuẩn bị hết đã chuyển vào ở, vì vậy sẽ thường xuyên qua phòng cô mượn đồ, có khi là xin nước tương cùng dấm, có khi là dầu gội sữa tắm.

Chu Y Y không nghĩ nhiều liền mở cửa ra.

Gió hỗn loạn lạnh lẽo luồn vào phòng, trên áo khoác của đối phương vẫn còn tuyết chưa tan, rõ ràng bị hơi lạnh cuốn quanh người nhưng lông mày lại dịu dàng, ôn nhu quý phái.

Tuyết rơi bên ngoài lớn như vậy. Chu Y Y nghĩ.

Chẳng qua cô chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt.

"Hoá ra cậu ở nhà" Tiết Bùi giương mắt nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Bên ngoài thật sự quá lạnh, Chu Y Y lạnh mà hít hít cái mũi, hỏi: "Trời lạnh như vậy, sao cậu lại chạy đến đây?"

"Tớ tưởng rằng cậu phải tăng ca ở công ty, đi một chuyến, nhưng họ nói cậu sớm đã tan làm rồi."

Tiết Bùi khóe miệng mỉm cười, rõ ràng tối nay anh không uống rượu, nhưng cặp mắt đào hoa kia giống như có men say, phá lệ mà mê người.

"Cậu đến công ty của tớ?"

"Ừ, ai bảo cậu không nhắn tin lại của tớ."

"Cậu nhắn cho tớ?" Chu Y Y nghi hoặc, móc di động trong túi ra, màn hình đen xì, hình như là không có điện, "Máy tự nhiên sập nguồn, tớ không nhận được."

Cửa khép hờ, Chu Y Y vẫn đứng ở cửa, dường như không có ý định mời anh vào nhà, TIết Bùi nhướng mày hỏi cô: "Không mời tớ vào nhà ngồi à? trời lạnh như vậy, muốn tiếp tục ở cửa nói chuyện sao?"

Tạm dừng vài giây, Chu Y Y mới gật đầu nói: "Vào đi."

Nhìn thấu được cô đang do dự, Tiết Bùi cười khẽ, bỗng nhiên duỗi tay xoa xoa tóc cô, tựa như đang chấn an một con mèo đang giận dỗi.

"Gần đây có phải là tớ chọc cậu tức giận không? Tại sao tớ lại thấy cậu không muốn tiếp đãi tớ" Tiết Bùi trêu chọc, vừa nói vừa cởϊ áσ khoác, "xin hỏi tớ liệu còn cơ hội nào để sửa sai không?"

Trước đó cũng đã từng có tình huống như vậy, cô chỉ cần giận anh là không nhận điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn của anh, triệt triệt để để mà không thèm để ý đến anh, nhưng giờ đây Tiết Bùi lại cảm thấy có gì đó kì lạ, không giống lần trước, Chu Y Y đối xử với anh rõ ràng cảm thấy sự xa cách, tựa như muốn ngăn cách anh ở ngoài vòng tròn cuộc sống.

Nhưng thậm chí anh còn không biết mình đã làm sai những gì.

Chu Y Y: "Tớ không có giận cậu cái gì."

Tiết Bùi cẩn thận nhìn biểu cảm của Chu Y Y, làm bộ không tin: "Nhưng cậu đã rất nhiều lần không nhận điện thoại của tớ."

Không muốn tiếp tục vấn đề này, Chu Y Y hỏi anh mục đích đến đây: "Muộn vậy rồi, cậu đến tìm tớ có chuyện gì sao?"

"Hôm nay là đông chí, cậu quên à?"

Tiết Bùi nhíu mày, dường như không thể tin được Chu Y Y lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.

Ở quê bọn họ, đông chí là một ngày hội rất quan trọng, quan trọng chỉ xếp sau tết âm lịch, cô sẽ ưu tiên anh mà hỏi mấy ngay nay anh thích ăn gì, sau đó bọn họ cùng nhau đi siêu thị chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn.

Nhưng năm nay, an tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Chu Y Y xác thật là quên mất, hoặc là nói rằng trong tiềm thức của cô đã để rơi mất chuyện này.

Cô khởi động lại máy điện thoại đang nạp kia, hoá ra Tiết Bùi đã gửi cho cô mấy dòng tin nhắn, còn có Ngô Tú Trân cũng ở trong nhóm chat gửi cô vài tấm ảnh chân dung để chọc cô, còn hỏi cô với Tiết Bùi có ăn bánh trôi không, Hai nhà bọn họ có một nhóm Chat trên WeChat, gọi là "Người một nhà Tương Thân tương ái", Nửa giờ trước Tiết Bùi nhắn với mẹ cô là phải đi tìm cô, tới nơi thì sẽ cùng cô gọi video về nhà.

Chu Y Y sắc mặt trầm ngâm, từ trong phòng tuỳ ý lấy mặc một chiếc áo khoác: "Tớ xuống lầu đi siêu thị mua bánh trôi, chẳng qua hiện giờ chỉ có thể mua được bánh đông lạnh, chấp nhận ăn tạm đi."

Tiết Bùi nâng cằm ý bảo cô nhìn về phía túi giấy đặt trên mặt bàn.

"Lúc tớ tới có mua, đồ ăn mà cậu thích."

Chu Y Y lúc này mới mới để ý lúc Tiết Bùi đến có mang theo một túi giấy màu xám, viết "Xuân doanh thực đường", là cửa hàng mà cô thường hay đi.

Trên đường gió lớn, bánh trôi đóng gói đã sớm nguội, Chu Y Y duỗi tay nhận: "ừm, để tớ đi hâm nóng một chút."

Trong phòng bếp, Chu Y Y bật bếp điện từ, bỏ bánh trôi vào trong nồi đun nóng, lại từ trên tủ lấy ra hai cái bát, thanh âm sùng sục trong nồi vang lên, Chu Y Y nhìn khói nóng bốc lên mà ngây người một lúc.

Dường như đang không nghĩ gì cả, nhưng lại giống như cô đang suy nghĩ đến mọi thứ.

Tiết Bùi ngồi ở phòng khách, Nhưng lại ngạc nhiên phát hiện.

Trên sô pha có một chiếc khăn quàng cổ đan được hơn phân nửa, màu xanh đen, dáng nam, là kiểu dáng anh thích, khoé miệng anh cong cong, nghĩ rằng là quà năm mới mà Chu Y Y chuẩn bị cho anh, thời đại học Chu Y Y có đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ màu đen, anh rất thích, dùng rất nhiều năm, bây giờ vẫn được treo ở trên tủ quần áo.

Anh ngay lập tức hiểu rõ, hoá ra gần đây cô bận là vì cái này, anh còn tưởng rằng cô đang giận anh.

Vì không muốn vạch trần truyện bất ngờ này, Tiết Bùi giả bộ không thấy, đặt lại khăn quàng cổ ở chỗ cũ, sử dụng chăn lông đắp lên.

Bất ngờ, không nên được biết trước.

Chu Y Y bưng bánh trôi ra, thấy Tiết Bùi khóe miệng mang theo ý cười, tâm trạng dường như rất tốt, có chút không hiểu được.

Cô vừa mới ngồi xuống, Tiết Bùi liền gọi video về nhà.

Ở nhà quả nhiên là vô cùng náo nhiệt, người hai nhà ngồi ở bàn ăn, Dì Tiết cho Chu Y Y nhìn một bàn triển lãm bánh trôi, nhân đậu đỏ, vô cùng ngon.

Dì Tiết khen bánh trôi một hồi, Chú Tiết thì ngược lại không biết điều mà bên cạnh phá đám, nói rằng bánh trôi này ngọt đến mức khiến ông bị tiểu đường, Dì Tiết hung hãn mà trừng mắt nhìn chú Tiết, Chú Tiết liền bị bài trừ khỏi màn hình điện thoại.

Chu Y Y cùng Tiết Bùi đồng thời cười ra tiếng.

Đầu dây bên kia Ngô Tú Trân nhận lấy di động, cho Chu Y Y nhìn một bài dải đầy đồ ăn, đều là loại đồ mà cô thích ăn, Chu Viễn Đình một bên ăn một bên hỏi cô cùng Tiết Bùi khi nào mới được nghỉ về nhà, nói một mình ở nhà rất nhàm chán, không ai chơi cùng.

Ngô Tú Trân dùng chiếc đũa gõ vào đầu Chu Viễn Đình: "Mỗi ngày chỉ biết chơi, sắp đến kì thi cuối kì, chị của con còn phải đi làm, sao có thể mỗi ngày về nhà cùng con chơi."

Nhìn cảnh này này, Chu Y Y bỗng nhiên có chút nhớ nhà, cái mũi ê ẩm.

Chu Viễn Đình bĩu môi, lại nói: "Anh Tiết Bùi, em gần dạo này đều rất nỗ lực học tập nhé, anh hứa mua cho em quà, sẽ không quên chứ"

Tiết Bùi cười nói: "Đương nhiên là không quên.". 𝗧𝙧𝒖𝘺ệ𝑛‎ cop‎ từ‎ t𝙧a𝑛g‎ ﹟‎ 𝗧R‎ 𝑼M𝗧R𝑼𝒴ỆN.VN‎ ﹟

"Em nhất định sẽ thi vượt top 5, anh tin tưởng em!"

"Vì chiếc máy tính mới nhất, em sẽ liều mạng!"

Chu Viễn Đình ý chí chiến đấu đột nhiên tới, cơm mới ăn được một nửa, liền đến thư phòng học, bát cứ ném ở đó.

Ngô Tú Trân vẻ mặt hận sắt không thành thép, nói với Chu Viễn Đình: "Con đứa nhỏ này, sao lại để Tiết Bùi mua quà cho con, đồ nó mua cho con chất đầy phòng, rất lãng phí tiền, thật là......" Dứt lời, lại nói với Tiết Bùi, "Đúng rồi, dạo này trời lạnh các con nhớ rõ lúc đi làm mặc nhiều quần áo, đừng để nhiễm lạnh, con với Chu Y Y ở nơi đó nhớ chăm sóc tốt sức khoẻ, chăm sóc cho nhau, biết chưa?"

"Dạ, Dì yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt Y Y." Tiết Bùi vừa nói vừa nhìn về phía Chu Y Y, trong ánh mắt khẩn thiết giống với ngày xưa.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Y Y nghĩ, cảm thấy lời nói của Ngô Tú Trân cũng không phải không có lý.

"Ngày thường cậu đừng chiều Chu Viễn Đình, học tập là việc của nó, không thể lúc nào cũng dùng thưởng để khích lệ nó, tuy rằng quan hệ hai nhà chúng ta rất tốt, nhưng cậu đối tốt với nó như vậy, mẹ của tớ sẽ cảm thấy chút gánh nặng...... rốt cuộc cậu vẫn là cậu, chúng tớ là chúng tớ."

Rốt cuộc một câu ý nghĩa thật sâu xa.

Tiết Bùi biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Tớ vẫn luôn coi A Đình là em trai ruột, có một số chuyện không cần rạch ròi như vậy, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu cùng A Đình giống như người thân của tớ, tớ cảm thấy việc này không có gì."

Suy nghĩ vài giây về ý tứ trong lời nói của Tiết Bùi, Chu Y Y mỉm cười, nụ cười lại mang theo chút mỉa mai.

Mấy năm nay, Tiết Bùi tốt với cô như vậy, chắc là bởi vì thế, cũng là, rất lâu về trước trước, cô liền hiểu rõ đạo lí này, chỉ là ngày trước đầu vẫn ở trong vũng bùn, không thoát được, hiện tại ngược lại lại nhìn thấy rất rõ ràng.

TV phòng khách chiếu bộ kịch máu chó lúc 8 giờ, Chu Y Y vừa ăn bánh trôi vừa vô cùng hứng thú xem, Tiết Bùi bên cạnh bỗng nhiên cất lời.

"Vừa nãy lúc liên hoa, Chu Khi Ngự đột nhiên kể về một chuyện."

"Cái gì?"

"Thời đại học, có lần tớ bị thương ở sân bóng rổ, tớ vừa nghe Chu Khi Ngự kể chuyện hoá ra cậu cũng ở đó?"

Chu Y Y dùng đũa gắp, thoáng chốc không muốn ăn tiếp.

Nhớ đến những ngày của nhiều năm trước, cô lo lắng cả đêm không ngủ, 3 giờ sáng còn lên mạng tìm hiểu đứt dây chằng tương lai có để lại di chứng gì không, hiện tại ngẫm lại, chính mình thật là ngốc.

Lấy khăn giấy lau miệng, cô hỏi: "Các cậu tại sao lại nói về chuyện này."

"Chính là tự nhiên nhớ lại chuyện đó."

"Hắn còn nói thời đại học cậu làm bánh Cookie rất ngon, rất nhớ hương vi kia." Tiết Bùi nói ra: " Tớ cũng rất lâu chưa ăn lại, cuối tuần cậu có thể làm cho tớ ăn, được không?"

Âm cuối nửa câu sau vang lên, mang theo ý cười, nghe ra giống như đang làm nũng, làm người khác khó mà từ chối.

Tiết Bùi thường ngày rất ít khi dùng ngữ khí này để nói chuyện, cũng chỉ có trước mặt Chu Y Y mới lộ ra mặt này.

Nhưng đuôi mắt Chu Y Y không nâng, từ chốt rất rõ ràng: "Không có thời gian làm, dạo này rất bận"

Tiết Bùi thu lại nụ cười, giống như lơ đãng hỏi: "Gần đây bận cái gì sao?"

Anh rốt cuộc cũng hỏi ra những nghi vấn trong lòng, một tháng trước, anh đã muốn hỏi cô.

Lúc cô phớt lờ tin nhắn của anh, nhắn lại có lệ với anh lúc nghỉ ngơi, cuối tuần hẹn cô đi ăn cơm cô đều nói không rảnh, là đang làm cái gì.

Nhưng lần này, anh nhận được lại là câu trả lời mơ hồ không rõ.

Chu Y Y trả lời là: "bận rộn với cuộc sống đó"