Chương 43: Câu chuyện của buổi tiệc (2) : Dù biết thì làm được gì?

Sau khi kết thúc buổi diễn giải là đến buổi giao lưu. Tại đây, mọi người sẽ cùng nhau trò chuyện không chỉ về những câu chuyện riêng tư cá nhân mà còn là giao lưu làm ăn.

Và tất nhiên buổi tiệc diễn ra vui vẻ với giai điệu của bản giao hưởng, tiếng nói rôm rả không ngớt, những câu chuyện đan xen nhau từ chuyện nọ sang chuyện kia dường như không có dấu hiệu kết thúc.

Tuy nhiên, cho dù là thế thì từ đầu đến cuối, mục đích của buổi tiệc này suy cho cùng cũng chỉ là vụ mua bán làm ăn, hay có thể nói là mở rộng mối quan hệ để giao lưu kết bè kết phái.

Ở bên trong thì rôm ra tiếng cười nói nhưng ở bên ngoài ban công lúc này, có một thiếu nữ với mái tóc mới nhuộm nâu để dài xõa bồng bềnh với biểu cảm hờ hững đang từ trên cao ngắm nhìn xuống cảnh đẹp của thành phố.

Và rồi một tiếng thở dài đột nhiên bật ra và ở hai bên tai là hai chiếc tai nghe Bluetooth.

"Chỉ có thế thôi sao?"

Ở phía đầu dây bên kia cất lên một tiếng trầm ngâm: "Phải, thưa cô nương của tôi! Bọn họ hiện tại đã ở bên trong phòng, bây giờ cô có thể bật to loa lên để nghe rõ tiếng đấy."

Diệp Kiều Linh nghe xong thì lại bất giác thở dài, liền nhanh chóng bật to âm lượng lên để nghe và lúc này thứ âm thanh truyền đến trong tai nghe của cô là: "Anh à.. aaa.. em không thể chịu nổi nữa, em sắp.."

"Không sao đâu em yêu, cứ trào ra đi, anh cũng.."

Và rồi hai tiếng gầm đều đồng thời cất lên cùng một lúc.

Diệp Kiều Linh vì cảm thấy quá chói tai nên cô đã tắt tiếng đang vang lên ở trong căn phòng kia, sau đó liền liên lạc lại với người vừa rồi.

"Anh khá thật ha, lại để cho tôi nghe phải những thứ tiếng ghê tởm như vậy!" Diệp Kiều Linh nghiến răng tức giận đáp trả lại.

"Ủa chứ chẳng phải chính cô là người đã yêu cầu tôi phải cài đặt thiết bị nghe lén ư, vả lại tôi thấy thứ tiếng đó của ả cũng hút hồn người khác lắm đấy!"

"Tên điên! Đủ rồi mau tắt đi."

"À mà một chút nữa hãy phát ra cho mọi người cùng xem nhé, coi như là quà của tôi dành cho bọn họ."

"Tôi biết rồi, làm liền đây!"

Người kia vừa dứt lời thì Diệp Kiều Linh đã nhanh chóng tắt máy.

Đối với cô những kẻ này không cần đáng để tôn trọng, bọn chuyên làm những việc nghe lén này vốn dĩ là chỉ vì tiền, nếu như kẻ thù của những người đó chỉ cần bỏ ra một số tiền đủ lớn, tuyệt nhiên ai cũng có thể trở thành mục tiêu của họ.

Vì mệt mỏi nên cô ngồi xuống băng ghế ở ngoài ban công để tìm được cảm giác yên tĩnh, tránh được những chuyện xô bồ ở bên trong hội trường và đồng thời cũng để tránh tên nam chính đáng ghét kia.

Còn việc kia thì cũng sắp sửa bắt đầu rồi, một màn kịch hay mà cô giăng ra sẵn để chờ mọi người cùng đón xem, chắc sẽ thú vị lắm đây.

Đưa tay lên nhìn đồng hồ, Diệp Kiều Linh hít thở sâu rồi thở ra một cách bình tĩnh.

Đã sắp bắt đầu rồi, chuẩn bị đi coi kịch thôi nào!

Đột nhiên vào lúc này, có một tiếng nói vang lên.

"Em trốn cũng kỹ thật đấy, khiến tôi phải mất công đi tìm thật lâu!"

Nghe được tiếng nói rùng rợn quen thuộc đến mức muốn nổi da gà, Diệp Kiều Linh lập tức đứng phắt dậy xoay người lại nhìn kỹ người đang đối diện với mình.

Dù rằng trong thâm tâm cô lúc này đang rất hoảng loạn nhưng vì hình tượng cô không thể để lộ ra cảm xúc của mình cho hắn thấy.

"Gia Quốc, tính ra đã rất lâu rồi tôi mới được gặp anh, chào anh."

Diệp Kiều Linh nở một nụ cười thật tươi, chủ động xòe bàn tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với hắn.

Lương Gia Quốc trong bộ vest xám lịch lãm và thanh tao, hắn cũng nở một nụ cười thật tươi không kém gì Diệp Kiều Linh và cũng xòe bàn tay thô to đầy cứng cáp của mình mà đáp lại cái bắt tay bé bỏng chủ động của cô.

"Chào em, Kiều Linh!" Hắn đáp lại, một tiếng đáp nhẹ nhàng tựa như lông vũ, dịu dàng lướt qua, đến nỗi khiến cho người khác sởn da gà.

Sau khi vừa chào hỏi, hắn một bước thật gần về phía cô, ánh mắt say mê ngắm nhìn cô rồi nói.

"Em có biết giờ phút này khi anh nhìn thấy em, anh đã cảm thấy như thế nào hay không?"

"Sao cơ?" Diệp Kiều Linh khó hiểu đáp lại.

"Thời gian qua anh đã rất nhớ em!" Vừa dứt lời, Lương Gia Quốc liền dùng sức kéo Diệp Kiều Linh ngã vào l*иg ngực mình.

"Anh.. anh đang làm cái gì vậy?" Diệp Kiều Linh hoảng loạn, cô vùng vẫy trong vòng tay kiên cố của Lương Gia Quốc.

"Làm sao đây, anh thật sự rất nhớ em Kiều Linh à, nhớ em muốn điên lên.. đến nỗi không thể ngừng lại được!"

Vừa nói hắn vừa cúi sâu xuống hõm cổ của Diệp Kiều Linh tham lam hít hà lấy mùi hương ngọt ngào của cô, sẵn tiện còn hôn chụt một cái lên xương quai xanh hiện rõ trên làn da trắng ngần của cô.

Cảm nhận được thứ mềm mại chạm nhẹ lên cổ của mình, Diệp Kiều Linh liền rùng mình, cô giật lùi lại giận dữ tát một cái lên mặt của Lương Gia Quốc.

Cú tát của cô khiến cho bên má trái của Lương Gia Quốc hiện lên một màu đỏ hồng, thậm chí còn có thể thấy được năm ngón tay của cô cùng một lúc được in trên đó.

Lương Gia Quốc cảm thấy có hơi nóng từ một bên má của mình, sờ tay xoa xoa dể cảm nhận cơn đau rát ấy. Hắn cười nhạt nhìn cô, trên vẻ mặt chứa đầy sự đắng chát và buồn bã.

"Em càng ngày càng tàn nhẫn và cũng càng ngày càng khiến tôi cảm thấy tức giận với những hành động hỗn xược của em!"

Lương Gia Quốc nhẹ nhàng nói với một thái độ bình thản, nhưng những sức nặng từ câu nói được bật ra từ miệng hắn cho thấy được hắn bây giờ đang cảm thấy tức giận như thế nào.

Diệp Kiều Linh nhíu mày, cô biết hắn bây giờ là đang mang nỗi thù hận với cô, dù cuộc gặp gỡ giữa hắn và cô chưa nhiều nhưng tình cảm vặn vẹo của hắn đã chất đầy trong tim không thể xóa nhòa.

Làm sao mà cô có thể lường trước được cớ sự hiện tại này?

Làm sao mà cô chịu trách nhiệm cho tình cảm vặn vẹo này của hắn?

Và làm sao mà cô có thể chấp nhận được hắn trong khi cô biết hắn thật sự là con người như thế nào?

Những câu trả lời mà cô có thể trả lời cho tất cả các câu hỏi trên chỉ có thể là KHÔNG BAO GIỜ!

Bởi vì thứ tình cảm mà hắn dành cho cô quá đáng sợ!

Rõ ràng trước đây hắn không phải là người đáng sợ như thế này, lần đầu tiên cô gặp hắn, hắn là một người rất ngây ngốc và vụng về nhưng hiện tại thì..

Con người quả nhiên lúc nào cũng có nhiều lớp mặt nạ dự trữ khi nào cần, họ có thể chọn một lớp bất kỳ để đưa ra khoe với thiên hạ..

Diệp Kiều Linh ngước nhìn Lương Gia Quốc với ánh nhìn hờ hững, cô không buồn để ý đến hắn nữa, liền nhanh chân bước đi lướt qua người hắn.

Nhưng chưa đi được bao lâu lại nghe thấy một câu nói được dứt ra từ miệng hắn.

"Vở kịch đó của em, anh thấy nó cũng thú vị lắm đấy! Không biết nó sẽ còn thú vị đến mức nào nữa khi nạn nhân trong vở kịch của em biết em chính là thủ phạm, nhỉ?"

Diệp Kiều Linh trợn mắt xoay người lại nhìn Lương Gia Quốc, hai ánh mắt va chạm nhau cho thấy mức độ cảm xúc cồng kềnh giữa hai bên đang gia tăng như thế nào.

"Chuyện nào là như nào, làm sao anh biết được?"

"Anh cho người theo dõi tôi sao, từ lúc bắt đầu?"

Lương Gia Quốc nghe xong thì chỉ cười mỉm, nhìn cô rồi nói.

"Chắc là thế, anh cũng không biết nữa, em yêu à!"

Diệp Kiều Linh há hốc mồm, cạn lời trước phát ngôn của hắn, cô mặc kệ định bước đi nhưng trước đó cô lại phát cho hắn một câu.

"Về chuyện của tôi, mong anh đừng cất công chen vào vì nó không phải là việc gì to tát đến nỗi một người cao quý như anh phải biết đâu.. làm ơn cho dù có là một tên theo dõi biếи ŧɦái thì cũng phải nên biết giữ liêm sỉ và lòng tự tôn của mình đi chứ, hửm?"

"Dù có biết thì anh có thể làm được gì tôi?"

Vừa nói xong, Diệp Kiều Linh nhếch mép bước vào trong hội trường mặc kệ Lương Gia Quốc đang ở phía sau theo dõi từng bước chân của cô.

Cho đến khi kết thúc phần giao lưu là đến phần trao giải cho những đối tác đã từng hợp tác với Phong gia trước đây và họ sẽ phải đưa ra lời tuyên bố thề rằng sẽ trung thành với tập đoàn Phong Dạ suốt đời.

Sau ba tập đoàn lớn đưa ra lời thề của mình với tập đoàn Phong Dạ thì vào khoảnh khắc này, chủ tịch của tập đoàn Diệp Na, ông Diệp Kiều Thịnh bước lên sân khấu chỉnh micro nói lời tuyên bố của mình.

Ông ta đang giới thiệu về bản thân của mình thì trên màn hình ngay lúc này hiện ra một đoạn video gây sốc cho tất cả mọi người.

"Sau đây tôi xin đưa ra lời thề với tập đoàn Phong Dạ, tôi Diệp Kiều Thịnh, xin thề sẽ.."

"Áaaa.. ôi trời đất ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Cái thứ trên màn hình là gì kia? Tởm quá đi mất!"

"Họ đang làm cái gì vậy?"

Ở bên dưới khán đài lúc này chỉ toàn là những lời nói rôm rả, bàn tán xôn xao không ngừng vang lên. Họ tranh nhau xem, háo hức chỉ trỏ, phán xét.

Diệp Kiều Thịnh thấy thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía màn hình mà không nhìn về phía ông ta khiến cho ông ta thấy quái lạ, bèn quay ra sau nhìn về phía màn hình và ngay lúc này thứ mà ông ta được thấy chính là..

Cảnh con gái mình không một mảnh vải che thân đang dính chặt lấy thân thể của một người đàn ông có một vết sẹo lớn trên lưng.

Thứ vết sẹo quen thuộc đến mức phải khiến cho ông ta ngã nhào xuống đất vì quá sốc.

Rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra trước mắt ông ta thế này?