Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khế Ước Với Dã Quỷ

Chương 3 Hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 3

Ngày thứ 2, cô vẫn trong căn phòng đó, hiu quạnh. Mỗi khi ngủ dậy, trên bàn sẽ có những món ăn được dọn sẳn.

Cô không muốn ở nơi này, Nhậm Tương nhớ về gia đình, cô muốn về nhà. Cô nghĩ về ba mẹ, lòng chợt buồn bả, cô muốn khóc nhưng lại sợ hãi.

Không biết nơi đây là đâu, không biết người đưa cô tới đây là ai, là người hay quỷ, càng không biết cô phải ở nơi này đến bao giờ. Liệu cô sẽ bị giam cầm ở đây mãi mãi sao.

Nhậm Tương đã nhiều lần kiểm tra xem có chổ nào có thể để cô thoát được không. Nhưng ở đây dường như chẳng có cái lỗ cho con ruồi chui vào, nói gì đến việc trốn thoát. Ngay cả một chút ánh sáng mặt trời cũng không thể soi vào.

Nhậm Tương bất lực, mệt mỏi nằm trên giường. Cô nhìn vào khoảng không vô định, mơ mang không biết nên làm sao.

“Bé con đang chán sao.”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên, Nhậm Tương lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh cảnh giác.

Đôi mắt của cô đảo qua một vòng, chẳng nhìn thấy một bóng dáng nào thì bất ngờ mắt cô tối sầm lại. Một thứ gì đó ở trước mặt che đi tầm nhìn. Nhậm Tương còn chưa kịp hoảng loạn thì những dây leo từ đâu bò đến bám lên tay, kéo cô vào thành giường. Nhậm Tương bị trói chặt chẳng thể cử động, cô giãy giụa không ngừng.

“Thả tôi ra.”

Dã quỷ bước đến cạnh cô, hắn cuối người xuống ghé vào tai cô thì thầm: “Bé con, tìm tôi sao.”

Nhậm Tương sợ hãi, thứ trước mắt không biết là tốt hay xấu. Cứ thoát ẩn thoát hiện khiến cô bất an.

“Bé con ở đây có vẻ buồn lắm, tôi đến chơi cùng em nhé.”

Dã quỷ nhìn khuôn mặt của cô, đôi mắt đã bị hắn che đi, hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt cô, đi qua từng nét trên mặt, sau đó dừng ở đôi môi. Nhậm Tương bị hắn lắm đến mức run rẩy không ngừng.

“Đợi đến đêm trăng tròn, chúng ta sẽ động phòng.”

“Anh muốn gì chứ, mau thả tôi ra.”

Hắn nhìn cô dù sợ hãi đến mức run rẩy cũng ngoan cố không khuất phục. Càng nhìn càng đắm đuối, hắn vẫn luôn thích sự cứng đầu của cô.

Nhìn vào đôi môi kia thật là kí©h thí©ɧ, có chút muốn chạm vào, đầu còn chưa nghĩ xong thì cơ thể đã hành động. Liền trực tiếp cuối đầu.

Đầu óc Nhậm Tương như muốn nổ tung, dù có ra sức giãy giụa cũng không có tác dụng.

Chạm vào thứ mình khao khát, như được nếm qua món ăn yêu thích. Bản tính hung hãn của hắn bộc phát như muốn nuốt lấy cô.

Nhậm Tương sợ hãi đến mức bật khóc. nước mắt chưa kịp rơi xuống đã bị chiếc lá che mắt hút cạn. Nó cũng như gã quỷ kia muốn hút cạn lấy cô, đem thứ nước mắt kia biến thành dưỡng chất đi nuôi cơ thể.

Đối với cô, một cô gái vừa bước sang tuổi 18 với nhiều khát vọng. Dù cho có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn là một cô bé non nớt.

Hắn mang theo sự kí©h thí©ɧ tột độ, vừa chạm vào một chút mềm mại liền trở nên hung bạo đến đáng sợ.

Sau cùng cũng chẳng thể nghiền nát đôi môi kia được, hắn từ từ rời khỏi mang theo chút tư vị của Nhậm Tương.

Nhậm Tương sợ hãi không dám hé môi, cánh môi sưng đỏ cũng không khiến Dã quỷ hài lòng lắm, nhưng cũng tạm tha cho cô.

“Hôm nay tạm như vậy nhé, ngay mai tôi lại đến chơi cùng em.”
« Chương TrướcChương Tiếp »