Chương 72: Trong cuộc đời em, có anh không?

Trương Thần nắm chặt hai tay Du An Kỳ, đặt trên đỉnh đầu. Anh không ngừng dùng sức với cơ thể nhỏ bé của cô. Đây là lần thứ mấy khi quan hệ, An Kỳ cũng chẳng thể nhớ. Mỗi khi vừa xong một lần, cô chỉ nghỉ ngơi được một chút, lại bị anh đè ra và tiếp tục.

Bị anh hành hạ nhiều lần, An Kỳ cũng chẳng còn nhiều sức. Với giọng nói yếu ớt, cô hỏi anh:

- Ah... Trương Thần... anh.. ngày mai không cần đi làm sao?

Trương Thần vừa hôn khắp cơ thể Du An Kỳ, điềm nhiên trả lời:

- Anh là Tổng giám đốc của công ty, không đến đó hai ba ngày cũng không đến nỗi phá sản?

- Anh có ý gì?

- Ý trong lời nói, em vẫn chưa hiểu sao?

Anh từ từ sát vào tai An Kỳ, nói nhỏ:

- Ý là, chúng ta sẽ quấn quyết bên nhau suốt hai ba ngày tới.

Vừa dứt lời, Trương Thần liền chuyển xuống cổ của Du An Kỳ, cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô khiến cô đau đớn hét lên.

- Đừng quên, em mãi mãi thuộc về anh.

Du An Kỳ nghe anh nói vậy liền thất kinh. Cô sẽ tiếp tục bị anh giày vò trong hai ba ngày nữa. Làm sao cô có thể chịu nổi đây. Thật không ngờ, tính chiếm hữu của anh lại lớn đến vậy. Bây giờ cô cũng chẳng còn sức để chống cự với anh nữa.

- Trương Thần, tôi van xin anh, xin anh mau dừng lại. Anh muốn tôi làm gì tôi đều nghe theo, chỉ xin anh mau dừng lại. Tôi thật sự đã kiệt sức rồi.

An Kỳ vừa nói, cô vừa thở gấp, mồ hôi trên trán không ngừng đổ xuống. Cô thành khẩn van xin anh, chỉ hy vọng anh buông tha cho mình.

- An Kỳ, chúng ta bắt đầu lại với nhau, có được không?

Du An Kỳ nghe lời đề nghị của Trương Thần, cô im lặng, cắn chặt môi, không cho bản thân phát ra tiếng. Quay lại với anh, còn đau khổ hơn việc bị anh hành hạ giống như bây giờ.

- Nếu như em không đồng ý với lời đề nghị của anh, vậy chúng ta cứ tiếp tục giữ mối quan hệ như bây giờ. Thể xác của em đã thuộc về anh cách đây năm năm, bây giờ, nó vẫn thuộc về anh, sau này cũng vậy.

Nói xong, anh liền dùng sức lên cơ thể của cô. Còn cô, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Khắp người Du An Kỳ, từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là không có dấu hôn và những dấu vết khác mà Trương Thần để lại. Anh nhìn phần bụng bị rạn do sinh con của An Kỳ, đau lòng nói:

- An Kỳ, em rất giỏi trong việc chọc giận anh. Em có biết cảm giác của anh thế nào khi con của mình gọi người đàn ông khác là ba không?

Trương Thần vòng tay qua ôm eo cô, siết chặt lấy nó. Lúc này, người An Kỳ đã đổ đầy mồ hôi, nhưng anh lại cảm nhận được mùi hương quen thuộc mỗi khi quấn quyết bên cô. Hơi thở nóng ấm của cô lại thở đầu đặn, phả bên tai anh

- Cơ thể, hơi thở, mùi hương của em đều thuộc về anh, chỉ riêng anh.

Đêm đó, cả hai người đã quấn quyết suốt bên nhau. Sáng hôm sau, khi Trương Thần thức dậy thì Du An Kỳ vẫn nằm ngoan ngoãn ngủ bên cạnh. Chiếc chăn vô tình bị trượt xuống, khiến anh thấy những dấu vết đêm qua mình để lại trên người cô. Nhìn, anh cảm thấy có chút xót xa cho An Kỳ. Anh chỉ mong, qua chuyện đêm qua, cô sẽ không hận mình vì đã hành hạ cô đến vậy. Thấy gương mặt đang ngủ đầy bình yên của Du An Kỳ đột nhiên nhăn mày, anh nghĩ có lẽ là cô mơ thấy ác mộng. Ác mộng đó, cũng có thể là anh. Trương Thần kéo chăn lại, đắp cho cô. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi nói:

- An Kỳ, những gì đêm qua em nói, đều là thật lòng? Trong cuộc đời em, có anh không?

Trương Thần quay vào nhà tắm và thay đồ đến công ty. Sắp tới, công ty có một dự án quan trọng, có thể anh sẽ không quay về biệt thự một, hai ngày. Nhưng sau dự án này, anh nhất định sẽ dành thời gian để ở bên cạnh Du An Kỳ. Bởi vì, anh đang quyết tâm theo đuổi cô lần nữa.

Trước khi rời đi, vì sợ An Kỳ sẽ bỏ đi nên anh đã cho người canh giữ phòng, tuyệt đối không cho cô ra ngoài, cho đến khi anh quay trở lại. Ngoài dì Quế mang thức ăn vào, còn lại không được phép làm trái.

Nhưng mới được một ngày, Trương Thần đã nhận được điện thoại của dì Quế. Dì báo lại, Du An Kỳ chẳng chịu ăn gì cả. Cả ngày, cô chỉ ngồi co gối trên giường rồi nhìn ra ngoài. Cũng chẳng chịu mở miệng nói chuyện một lời. Dù rất lo lắng cho An Kỳ, nhưng vì công việc vẫn chưa xong nên Trương Thần cũng không thể quay về biệt thự xem tình hình của cô. Anh căn dặn dì Quế, mỗi ngày đều làm những món mà An Kỳ thích rồi mang vào phòng cho cô. Và anh sẽ sớm quay trở về biệt thự.

Chiều hôm ấy, khi Trương Thần và Peter đang đi đến phòng họp, chuẩn bị cho cuộc họp chuẩn bị diễn ra. Đang trên đường đi, Peter nhận được điện thoại. Dì Quế báo đến An Kỳ bị ngất, hiện giờ đang ở bệnh viện. Nghe vậy, Trương Thần lập tức cho dời lại cuộc họp, anh nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Hành động đầy đột ngột của Trương Thần đã làm cho tất cả nhân viên trong công ty phải bất ngờ. Vì Tổng giám đốc của họ nổi tiếng là không đi trễ, nhưng sáng nay lại đến trễ hơn thường ngày. Hơn nữa, việc dời cuộc họp càng làm cho nhân viên trong công ty cảm thấy thiếu kì hơn. Không biết là ai có thể làm cho anh phải vất vả đến vậy.

Khi Trương Thần đang quýnh quáng chạy đến, thấy dì Quế đang ngồi bên ngoài đợi. Anh liền chạy đến, hỏi dì với tâm trạng đầy lo lắng:

- Dì Quế, An Kỳ thế nào rồi?

- Thiếu gia, Du tiểu thư đã vào được một lúc rồi.

Sau một hồi với người đầy lo lắng, Trương Thần không ngừng đi qua lại thì bác sĩ cũng đã ra. Khi họ vừa ra, anh lập tức chạy ào vào trong, xem Du An Kỳ của mình như thế nào. Nhìn vẻ mặt của cô có chút xanh xao do nhịn ăn, tâm Trương Thần như bị nhéo mạnh. Anh đau lòng, vuốt tóc cô, hỏi bác sĩ:

- Cô ấy bị gì vậy? Có nghiêm trọng không?

🎵background music🎵

Vui Vẻ - Nhậm Nhiên, Tiểu Lai Ca