Đại học Hoàng Gia.
Đây là một ngôi trường đại học tư thục nổi tiếng thế giới, có trụ sở chính tại Paris, Pháp.
Chi nhánh trường đại học trong nước này đã từng là một tòa lâu đài, sau đó được cải tạo lại, không những giữ nguyên phong cách văn hóa Châu Âu mà còn tràn ngập phong cách kiến trúc của lịch sử Trung Quốc. Trong trường được trang bị đầy đủ cơ sở vật chất kỹ thuật, công tác an ninh cũng rất nghiêm ngặt.
Muốn theo học ở ngôi trường này thì phải có tiền, bên trong trường đa số là con của những gia đình giàu có, nếu không thì cũng là thiên tài trong nhà giàu. Tóm lại chính là có sự khác biệt với Trọng Vũ*, Trọng Vũ chú trọng tài năng, cho dù không có tiền nhưng chỉ cần bạn có tài thì bạn cũng có thể học tập tại đây vô điều kiện, đó cũng chính là nguyên nhân mà lúc đầu cô chọn theo học ở Trọng Vũ.
Chủ yếu là cuộc phỏng vấn mà Hàn Vi Y nói, Ngự Cảnh Nhạc cũng có nghe qua. Nghe nói ban giám khảo sẽ chỉ hỏi ba câu về tất cả mọi vấn đề. Ví dụ như: "Cô cảm thấy giữa gà và vịt, con nào đẹp hơn?" Đáp án cũng ngoài dự đoán là "Ngỗng".
Khi trả lời đúng cả ba câu hỏi mới có thể thông qua ải thứ nhất, ải thứ hai sẽ là thi viết. Vi Y đã nói, chỉ cần bản thân cô có thể thông qua cuộc phỏng vấn thứ nhất đó thì những vấn đề khác cô đều có thể nắm chắc, nếu không có vấn đề gì thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách dễ dàng, gần như chỉ cần dựa vào may mắn là được.
*[Trọng Vũ: Trường đại học Ngự Cảnh Nhạc đang theo học.]
Ngày thứ hai, cô mặc một bộ quần áo vô cùng bình thường, với vẻ ngoài không hề nổi bật cô đi đến ngôi trường Hoàng Gia huyền thoại.
Trên đoạn trường nhộn nhịp tràn ngập mùi hoa sữa ngọt ngào, ánh nắng mặt trời chiếu xuống những ánh vàng rực rỡ và phủ lên quảng trường một lớp màn lụa mỏng mềm mại. Bức tượng người phụ nữ cầm cây đàn hạc được điêu khắc từ đá cẩm thạch trắng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nó ở giữa một cái hồ phun nước với bán kính khoảng mười mét. Lúc này, đài phun nước hai bên trái, đang phun những tia nước về phía bầu trời, dưới sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời những giọt nước tỏa ra một màu sắc rực rỡ.
Sau nhiều lần quanh co, cuối cùng cô cũng đến được phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị.
Trước mặt cô là một cánh cửa gỗ đã cũ, có vết tích của thời gian, bên trên được khắc dày đặc những chữ viết mà cô không hiểu. Có nhiều người nói rằng, người đang ngồi sau cánh cửa chính là người có thể điều khiển vận mệnh của ngôi trường Hoàng Gia này. Ngự Cảnh Nhạc nuốt nước bọt, đặt tay lên cửa..
Một tiếng "cạch" vang lên, hai cánh cửa được mở ra.. Sau đó có hai giọng nói đồng thanh cất lên: "Chào mừng đến với Hoàng Gia, bạn sẽ tìm thấy được tình yêu của bạn!"
Quá hào nhoáng, Ngự Cảnh Nhạc không thể không đưa tay lên để che mắt của mình. Trời ạ, ngay cả người đón cô cũng đều rất sang chảnh và hào nhoáng, trường Hoàng Gia này thật không bình thường. Một lúc sau, cô nhìn thấy người ngồi ở giữa.. Ôi trời.. người này..
"Chào mừng bạn đến với Hoàng Gia, tôi là An Lý, người sẽ phụ trách cuộc phỏng vấn tiếp theo của bạn."
Người ngồi ở giữa mặc một bộ sườn xám nam của Trung Quốc, mái tóc đen khói mềm mại, đeo thêm một chiếc kính gọng vàng, bên tai trái mang một chiếc bông tai dáng dài phối với nút thắt kiểu Trung Hoa độc đáo và tinh tế. Đôi chân vắt chéo lịch sự, anh ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống, chỉ với một động tác đơn giản như vậy mà lại tỏa ra một loại "hơi thở" nồng nàn nét tinh hoa văn hóa cổ xưa.
Người này.. Thế mà lại là chủ tịch hội đồng quản trị.. Tam quan* của cô sắp bị lật đổ rồi, với lại.. người này, hình như cô đã từng gặp ở đâu rồi.. Ơ, ở đâu nhỉ?
Ngự Cảnh Nhạc nhíu mày, một lúc sau chợt nhận ra! Lúc cô cùng Hàn Vi Y đi chơi, sau đó bị người ta chặn lại, đối phương cứ quấn theo mãi không rời! Người kia.. Thế mà lại là.. Là vị chủ tịch hội đồng quản trị của Hoàng Gia đang ngồi trước mặt cô!
Trời ơi, trời ơi.. Cô không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Cô mơ hồ nhớ về ngày hôm đó, người đàn ông này cứ mãi quấy rầy bọn cô, lo chạy Đông chạy Tây, còn đối xử với Hàn Vi Y rất nhiệt tình! Chẳng trách Hàn Vi Y đã nói, chỉ cần thông qua buổi phỏng vấn thì mọi thứ sau đó cô không cần lo lắng, hóa ra đúng là như vậy.
"Xin.. Xin chào chủ.. tịch.."
"Ừ ừ, rất tốt rất tốt!" An Lý nở một nụ cười tươi như hoa, rồi hỏi: "Cô tên gì thế?"
Lông của Ngự Cảnh Nhạc đều dựng hết cả lên, cô cho rằng An Lý sẽ là một người tỉ mỉ thận trọng, kết quả là.. tại sao lại biến thành bộ dạng như thế này vậy?
"Tôi tên.. ờm.. Tô Kỳ!"
"Tô Kỳ à!" An Lý hỏi tiếp: "Nghe Y Y nói, cô nấu ăn giỏi lắm đúng không?"
Ngự Cảnh Nhạc đơ ra một lúc, rồi cúi đầu xuống, dáng vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời, yếu ớt trả lời: "Vâng.. Vâng ạ."
"Sẽ nấu cho tôi ăn chứ?" Đôi mắt anh ta cong thành một đường.
"Sẽ.. Sẽ ạ.."
"Haiz, đúng là một cô bé đáng yêu, được rồi, cô đã thông qua cuộc phỏng vấn rồi."
An Lý chống cằm, cười híp mắt rồi nói: "Tả Tả, đưa Kỳ Kỳ đi nhận đồng phục, rồi dẫn cô ấy đến lớp S đi."
"Gì cơ!" Điều này khiến cô thật sự bất ngờ: "Không phải nói có ba câu hỏi sao?"
An Lý chớp chớp đôi mắt, dáng vẻ đơn thuần, vô hại trả lời: "Hỏi xong rồi, cô đủ tiêu chuẩn rồi đó!"
Trong đầu cô đang nhớ lại cuộc trò chuyện lúc nãy
"Cô tên gì thế?"
"Nghe Y Y nói, cô nấu ăn giỏi lắm đúng không?"
"Sẽ nấu cho tôi ăn chứ?"
Bây giờ cô đã hiểu, thật sự cạn lời. Cô đã từng nghĩ phải làm gì nếu như vận khí không tốt, nếu như bị hỏi những vấn đề quái lạ thì cô phải làm sao. Thế mà cuối cùng kết quả lại như này, quả nhiên lúc trước cô chọn Trọng Vũ là quyết định chính xác. Thật ra mà nói thì chủ yếu là nhờ vào Hàn Vi Y cho nên anh ta mới có thể hòa nhã như vậy.
*