28. Phong ba
Cố Vân Cảnh là con gái, xuân tâm động tuy không tạo nên hiệu quả kia nhưng nói chung cũng làm nàng có khác thường. Ví dụ như ánh mắt mê ly...
Không chỉ Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy khác thường, Đào Sách cũng phát hiện. Đào Sách di chuyển tới gần Cố Vân Cảnh, đau lòng nói:
"Vân Cảnh, ngươi uống nhiều rượu như vậy, hiện tại nhất định rất khó chịu đi. Hay là về nghỉ trước?"
Cố Vân Cảnh làm sao nghe vào Đào Sách nói, nàng lúc này ý thức rất là mơ hồ, trong đầu như ẩn như hiện hình ảnh kiều diễm, si ngốc cười.
"Vân Cảnh, Vân Cảnh, ngươi làm sao vậy?" Đào Sách quơ tay trước mặt mà Cố Vân Cảnh vẫn không phản ứng gì.
Đào Sách than thở:
"Thôi xong, hắn say rồi. Công chúa điện hạ, ngài vẫn là đỡ Phò mã về nghỉ đi."
Tiêu Mộ Tuyết biết Đào Sách hảo ý, nàng gật đầu. Nàng sẽ đứng dậy nói với Hoàng Đế, rồi mang Cố Vân Cảnh về. Nào biết mới vừa đứng dậy, Cố Vân Cảnh không nói năng gì đã giữ chặt tay nàng với sức lực rất lớn. Bàn tay truyền đến độ ấm làm Tiêu Mộ Tuyết run rẩy, nàng kinh ngạc nhìn Phò mã: Cố Vân Cảnh là một quân tử hòa nhã, chưa bao giờ có hành động quá mức, tại sao hôm nay lại thô lỗ, ngang ngược như vậy? Tiêu Mộ Tuyết dùng không ít sức cũng không giãy ra được, nàng lại càng thêm tò mò: tại sao Cố Vân Cảnh gầy yếu bỗng mạnh như thế?
Thật ra không phải là giãy không ra mà là thấy Cố Vân Cảnh say, Tiêu Mộ Tuyết âm thầm chịu đựng.
"Điện hạ..."
Cố Vân Cảnh bám vào tai Tiêu Mộ Tuyết dịu dàng gọi. Hơi thở nóng nóng nhẹ nhàng, âm thanh như bông như có ma lực. Băng sơn mỹ nhân Tiêu Mộ Tuyết nghe xong, trong lòng bình tĩnh như nước nhẹ nhàng bắt đầu gợn sóng, tuy sóng chỉ lướt nhanh qua.
Người ngoài thì không có chú ý nhiều như vậy. Công chúa Phò mã là vợ chồng, hai người thân mật cũng không có gì đáng trách. Nhưng Lữ Trọng, từ lúc Cố Vân Cảnh uống rượu xong hắn luôn hết sức chăm chú quan sát đối phương biến hóa, với ánh mắt như đinh, vững vàng khóa Cố Vân Cảnh lại. Lữ Trọng cảm thấy lạ lùng. Cố Vân Cảnh uống rượu xong đã qua một khắc, tại sao dược hiệu còn chưa phát tác? Tuy biểu tình có khác thường nhưng đó xa xa không đủ! Tốt nhất phải là Phò mã nổi điên phát cuồng trước mặt đám đông, làm ra hành vi vô sỉ ở sảnh đường đầy khách quý. Lữ Trọng thầm buồn bực nói: rốt cuộc là sai ở đâu? Chẳng lẽ liều lượng không đủ? Hắn âm thầm lắc đầu: không phải a. Hắn đã bỏ đủ liều, đối phương dù có sự nhẫn nại siêu cường cũng không có khả năng dễ dàng khống chế, đây là thuốc làm cho Liễu Hạ Huệ còn phải loạn lên mà? Lữ Trọng đã tự mình nghiệm qua xuân tâm động, vì có nghe qua người ta nói đến cá tính của Cố Vân Cảnh, cho nên hắn không chỉ thí nghiệm trên người mình, mà còn thí nghiệm ở vài hòa thượng. Kết quả hòa thượng đều phá giới; Cố Vân Cảnh không lý nào lại không có gì xảy ra? Lẽ nào Cố Vân Cảnh không phải nam giới? Ý niệm này chợt xuất hiện trong đầu, Lữ Trọng phủ quyết ngay, bởi nó vừa không có khả năng lại cũng quá hoang đường. Nếu Phò mã thật sự là nữ giới, Công chúa đã vạch trần lâu rồi. Càng nghĩ, Lữ Trọng chỉ có thể đoán dược hiệu có vấn đề. Hoặc là nói không chừng Cố Vân Cảnh nhẫn nại vượt xa người thường. Y không thích uống rượu, cơ thể lại suy nhược nhưng vẫn không chùn bước mà uống xong một chén rượu cay lớn, có thể thấy y cứng cỏi vượt xa người thường. Nghĩ tới đây, Lữ Trọng thấy mình không cần nghĩ nữa. Xem tình hình này là nửa bao thuốc không đủ. Nếu đã ít, vậy để thêm. Tóm lại nhất định phải làm Cố Vân Cảnh thân bại danh liệt hắn mới bằng lòng.
Thật ra, vị Quốc Công thế tử lòng dạ ác độc này hãm hại Cố Vân Cảnh không chỉ vì báo thù, mà quan trọng hơn là hắn muốn nhúng chàm Tiêu Mộ Tuyết - Lục công chúa - đệ nhất mỹ nhân Tiêu Quốc, dong chi tục phấn bên ngoài há đánh đồng? Dù cho Tiêu Mộ Tuyết đã không còn hoàn bích, Lữ Trọng vẫn cảm thấy nếu có thể cùng nàng cũng là chuyện cao hứng. Nam Sở quân chủ Vũ Văn Ngạn ít ngày nữa đến Tiêu Quốc, chỉ cần Cố Vân Cảnh ở yến hội bất nhã, Tiêu Quan sẽ giận dữ, không nói hai lời phế Cố Vân Cảnh - Phò mã vị. Hoàng Đế sẽ không để con gái mình gả sang Nam Sở, tất sẽ lại chọn hôn phu khác cho Lục công chúa, Lữ Trọng tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Đem mặt âm lãnh ngụy trang thành mặt tươi cười, Lữ Trọng nhướn mày nhìn Cố Vân Cảnh cười nói:
"Phò mã quả nhiên can đảm, Lữ mỗ bội phục, bội phục. Xem ngươi còn chưa tận hứng, hay là ta mời ngươi mấy chén? Ngày vui như thế này không say không về mới tốt."
Cố Vân Cảnh bay tới đâu rồi, không còn biết gì cả, mơ màng gật đầu.
Lữ Trọng cười sáng lạn, vội cầm lấy vò rượu khác trên bàn rót đầy một ly, đưa tới trước mặt Cố Vân Cảnh.
Đào Sách không nhìn được nữa, lớn tiếng mắng:
"Lữ Trọng ngươi có gì hảo tâm? Ta cho ngươi biết đừng có khinh người quá đáng! Người khác sợ ngươi, Đào Sách ta không sợ ngươi đâu!"
Lữ Trọng cũng không tức giận, âm hiểm cười nói:
"Võ An Hầu thế tử ngươi nói nói cái gì vậy? Ta làm sao khinh người chứ? Lữ Trọng không hiểu lắm, mong ngươi rõ ràng cho biết."
"Ngươi biết Phò mã không uống rượu được còn bức hắn uống, đó không phải khinh người quá đáng thì là cái gì?" Đào Sách luôn bất cần đời cực kỳ phẫn nộ.
"Phò mã là tự mình nguyện ý uống, tại sao lại nói thành là ta bắt buộc? Đào Sách, ngươi xem ta là quả hồng mềm à?"
Mặt tuấn lãng bao trùm sương lạnh dày đặc, Đào Sách lạnh giọng nói:
"Ngươi rất khó nắm sao? Lữ Trọng ngươi quá để mắt chính ngươi đi."
Yến hội ăn uống linh đình đột nhiên toát ra hương vị đặc sánh.
Hoàng Đế lấy tâm tình xem náo nhiệt quan sát hết thảy, hiện tại đương nhiên không còn lòng dạ nào xem náo nhiệt. Thấy Lữ Trọng với Đào Sách càng có xu hướng không chết không ngừng, Tiêu Quan trầm trọng nói:
"Các ngươi xem trẫm là không khí ư? Trẫm còn ngồi ở đây, các ngươi giương thương múa kiếm tính làm gì?"
Thấy Hoàng Đế tức giận, tất cả quỳ xuống hô to: "Bệ hạ bớt giận."
Lữ Trọng, Đào Sách cũng quỳ nhưng cũng không quên lấy ánh mắt gϊếŧ người lẫn nhau.
Tiêu Quan không có ý định trách phạt kẻ nào - hắn chỉ có đứa con gái, ngày hôm nay Tiêu Mộ Tuyết về cung là ngày quan trọng, nên cho dù có tức giận cũng không phát tát ở yến hội.
"Đứng lên đi." Tiêu Quan nói, "Yến hội hôm nay tổ chức vì Công chúa, trẫm không muốn phá hư bầu không khí. Các vị hoàng tử, các vị triều thần, mặc kệ các ngươi có hiềm khích gì, trẫm không hy vọng thấy các ngươi phá hỏng yến hội của Công chúa. Bằng không, trẫm tuyệt không tha người nào phạm tội!"
Tất cả quỳ rạp đồng loạt hô tuân chỉ rồi theo vị trí mà ngồi. Họ biết Tiêu Quan muốn xem yến hội vô cùng náo nhiệt, bởi vậy đại sảnh rất nhanh khôi phục bầu không khí hoan thanh tiếu ngữ.
Lữ Trọng và Đào Sách châu thai ám kết song vì ngại Tiêu Quan có khẩu dụ, hai bên không ưa nhau cũng không dám thể hiện ra mặt, chỉ có thể lén trừng mắt.
Bị Đào Sách quấy rối, Lữ Trọng vừa phiền vừa buồn. Hắn bây giờ không muốn phản ứng Đào Sách, mà chỉ nghĩ làm Cố Vân Cảnh uống thêm xuân tâm động nữa. Hắn nghĩ nghĩ, từ chỗ ngồi đi ra, quỳ xuống cung kính hành lễ, nói:
"Bệ hạ, thần vô cùng ngưỡng mộ Phò mã, khó có được cơ hội uống rượu với Phò mã."
"Phò mã tướng mạo song toàn, thần muốn tương giao, tâm nguyện mong muốn lại cùng Phò mã ẩm mấy chén, mong bệ hạ ân chuẩn."
Lữ Trọng tự nhiên thành khẩn làm người ta thấy hắn ngưỡng mộ Phò mã thật.
Tiêu Quan lo lắng đến sức khỏe của Cố Vân Cảnh, chậm rãi nói:
"Phò mã thể yếu, không thể quá độ."
"Thần trước đó không biết Phò mã không thắng tửu lực, bởi vậy đường đột kính hắn rượu mạnh. Lần này thần kính hắn rượu ấm ạ."
Lữ gia có thế lực khá lớn, không ít triều thần nịnh nọt. Trước yến hội, Lữ Trọng đã thảo luận với vài vị huân quý công tử. Lúc này Lữ Trọng nháy mắt, bọn họ ngay lập tức đi ra quỳ xuống hướng Tiêu Quan tán thành.
"Bệ hạ, thần cũng rất ngưỡng mộ Phò mã, cũng muốn cùng ẩm vài chén, nhiễm một chút tài văn chương của Phò mã." Một người trong đó nói.
"Phò mã gia là nhân trung tuấn kiệt, hiện lại cưới Công chúa, có thể nói là niềm vui nhân đôi. Thần cũng muốn kính Phò mã một ly, chúc Phò mã và Công chúa hạnh phúc mỹ mãn." Một người khác nói.
Tiêu Quan thích nghe lời hay - nghe họ tán thưởng Cố Vân Cảnh trong lòng rất là vui mừng. Tán thưởng Cố Vân Cảnh cũng là ở tán thưởng hắn có tuệ nhãn - vì chọn Cố Vân Cảnh làm Phò mã.
"Các ái khanh nói cũng có đạo lý." Hắn nhìn qua Cố Vân Cảnh, "Nếu các khanh ngưỡng mộ Phò mã, vậy Phò mã ẩm với họ mấy chén đi; nhận mọi người chúc phúc." Tiêu Quan cười nói.
"Phụ hoàng, Phò mã thật sự không thích hợp uống nữa." Tiêu Mộ Tuyết không thích Tiêu Quan an bài như thế, nàng nói.
"Bữa tiệc này là dành riêng cho con cùng Phò mã, Phò mã là nhân vật chính, há quét mọi người hưng trí? Vả lại Lữ Trọng cũng là hảo tâm. Thứ nhất là bởi vì ngưỡng mộ Phò mã, thứ hai là vì chúc phúc các ngươi." Tiêu Quan nói.
"Trẫm cảm thấy rượu này Phò mã nên uống." Tiêu Quan trưng cầu Cố Vân Cảnh, "Ý Phò mã như thế nào?"
Cố Vân Cảnh không trả lời, chỉ là mắt híp híp mơ màng. Nàng còn đang đắm chìm ở xuân tâm động.
Đào Sách hiểu biết thân mình Cố Vân Cảnh như thế nào, nếu cứ tiếp tục uống như vậy cho dù thể không hư thì cũng phải tu dưỡng ở trên giường mười ngày nửa tháng. Xét thấy Tiêu Quan tam lệnh ngũ thân, Đào Sách không dám tùy tiện xúc động nhục mạ Lữ Trọng. Hắn nói:
"Bệ hạ, Phò mã mới vừa uống nhiều rượu, trước hãy để hắn từ từ nghỉ ngơi một hồi; thần nguyện ý thay mặt hắn ẩm mấy chén với chư vị vương tôn công tử đây. Đợi Phò mã khá hơn, lại để hắn uống."
Cha nàng muốn Phò mã uống rượu, Tiêu Mộ Tuyết không tốt khuyên bảo. Tiêu Quan là người ưa mặt mũi, hiện trường long trọng như thế này mà khuyên hắn không khác gì không cho hắn mặt mũi. Đào Sách lại đề nghị không thể tốt hơn. Tiêu Mộ Tuyết nói:
"Phụ hoàng, nhi thần thấy Võ An Hầu thế tử nói có lý. Như vậy vừa không quét mọi người hưng trí, lại có thể xem xét đến sức khỏe của Phò mã. Vẹn toàn đôi bên."
Tiêu Quan không muốn nhìn đến Phò mã chuyển biến xấu, chỉ là vui chơi mà thôi. Hắn nghĩ và cảm thấy phương pháp này khả thi, gật đầu đáp ứng:
"Chuẩn tấu."
Lữ Trọng vừa nghe, cảm thấy sự tình không ổn, mà Hoàng Đế mở miệng rồi, hắn có góp lời thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Xem ra Cố Vân Cảnh hôm nay may mắn, chỉ có thể chờ lần sau. Đào Sách một lòng muốn chết, trách được ai?
Đào Sách được chuẩn, đứng dậy, đi đến bên cạnh Cố Vân Cảnh, bưng rượu lên một hơi cạn sạch.
"Chén này, ta đã uống xong. Các ngươi còn có ai muốn mời rượu, cứ việc đến." Đào Sách lạnh nhạt nói.
Hắn liên tiếp uống vài chén. Đào Sách vốn thích uống rượu, chỉ có vài chén thế này đối với hắn không phải là trò chơi? Nhưng hôm nay Đào Sách cảm thấy có chỗ kì lạ. Chỉ mới vài chén đầu đã choáng nặng nề, cả người bay bay. Dược hiệu vừa mới phát tác không lâu. Đào Sách miễn cưỡng chống đỡ mình trở lại chỗ ngồi. Rồi, Đào Sách phản ứng mãnh liệt hơn Cố Vân Cảnh gấp trăm lần, cứ việc hắn cực lực khắc chế nhưng không hề có hiệu quả. Vừa lúc gặp vũ cơ hiến vũ, Đào Sách ma xui quỷ khiến đi lên kéo y phục của nàng, hành động rất là thô lỗ.
Hành vi làm chúng khách nhìn xem trợn mắt há hốc mồm. Thiên Tử ngồi đó, khách quý trước mặt, Đào Sách sao dám minh mục trương đảm tùy ý làm bậy như thế? Mọi người đều nghị luận, nói những lời đương nhiên cực kỳ khó nghe.
Võ An Hầu vẫn luôn nhìn Đào Sách mà con trai bảo bối không hề để ý tới hắn.
Tiêu Quan đập bàn, làm mâm trái cây nhảy lên.
"Đào Sách, ngươi đang làm cái gì?" Tiêu Quan nổi trận lôi đình. Yến hội hắn tỉ mỉ làm vì Công chúa bị Đào Sách làm hỏng.
Đào Sách ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục lôi kéo vũ cơ.
"Người đâu, bắt Đào Sách cho ta!" Tiêu Quan không muốn phá hư yến hội giờ phút này không thể thờ ơ.
Đào Sách đáng thương bị bắt rồi vẫn còn mềm nhũn liên tiếp kêu: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ."
Tiêu Quan chỉ vào Đào Sách mắng: "Mục vô pháp kỷ, minh ngoan bất linh! Người đâu, giải Đào Sách đến Đại Lý Tự, chờ thẩm vấn!"
"Đại Lý Tự khanh ở đâu?"
"Thần ở."
Tiêu Quan phất tay áo hất đổ mâm trái trên bàn, "Y luật định tội Đào Sách, sau đó bẩm báo lại cho trẫm!"
Đại Lý Tự khanh lĩnh mệnh.
Hoàng đế đang nổi nóng, có mấy đại thần muốn cầu tình cũng không dám tỏ thái độ. Trừ Võ An Hầu là không nhịn được, Đào Sách dù sao cũng là con hắn. Võ An Hầu quỳ xuống, nói:
"Bệ hạ bớt giận. Con trai thần Đào Sách tuy tính tình ăn chơi nhưng cũng không phải hạng đăng đồ lãng tử, xin bệ hạ hãy khai ân."
"Khai ân? Tại trong cung, trước mặt trẫm, không coi vào đâu làm ra việc bất chính như thế, trẫm thể nào không truy cứu? Đào Shen, trẫm không trị ngươi vô pháp dạy con đã là lưu tình." Tiêu Quan nói.
"Thần tạ ơn bệ hạ khai ân." Đào Shen dập đầu, "Hoàng Thượng, cựu thần có mấy lời muốn nói. Dù bệ hạ muốn trị tội thần nhưng thần vẫn phải nói. Xin bệ hạ xem ở thần nhiều năm tận trung, hãy nghe thần nói hết lời."
Võ An Hầu nho nhã rốt cuộc lão lệ tung hoành.
"Sau khi nói xong, cho dù bệ hạ ban chết, thần cũng không thể nói gì hơn."
Tiêu Quan động dung, vẻ mặt nhu hòa hơn trước. Đào Shen làm Võ An Hầu nhiều năm, mấy năm nay quả thật vì quân phân ưu rất nhiều. Nhớ năm xưa, lúc Tiêu Quan còn là thứ hoàng tử, Đào Shen vẫn đi theo hắn, tận tâm tận lực làm việc. Công lao mặc dù không thể so sanh cùng Trữ Quốc Công Lữ Lâm hay Trấn Viễn Hầu, nhưng cũng không thể xem nhẹ. Tiêu Quan hoãn lửa giận trong lòng, nói:
"Đào Shen, trẫm xem ở quân thần ân tình, cho ngươi cơ hội nói chuyện này."
"Tuy nhiên, trẫm cảnh cáo trước, trẫm có thể nghe ngươi nói nhưng không có nghĩa sẽ khoan thứ cho Đào Sách."
Đào Shen vội tạ ơn. Mặc kệ như thế nào chỉ cần Hoàng Đế chịu nghe lời hắn nói, Đào Sách sẽ có nhiều cơ hội được cứu. Vì con, hắn cược thua mạng già này cũng không tiếc. Võ An Hầu từng câu chữ vô cùng thành khẩn:
"Bệ hạ, thần không phải vì đứa con bất hiếu mà cầu tình, mà là việc hôm nay phát sinh quá mức đường đột."
"Ngươi nói đi, có gì đường đột?" Tiêu Quan giương mắt nói.
"Khuyển tử trước đó không có chỗ nào khác thường, nhưng sau khi uống rượu lại làm ra hành động hoang đường, thần cảm thấy rượu có vấn đề." Đào Shen nói.
Lữ Trọng đang chuẩn bị đứng ra đối chất - tuy hắn động tay động chân thật nhưng xuân tâm động vô sắc vô vị, tan ngay trong nước, thái y có nghiệm cũng không ra - hắn rất tự tin, dù Đào Shen hoài nghi cũng không tra ra dấu vết nào. Nhưng Lữ Lâm nháy mắt, ý bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng không nói - Trữ Quốc Công rốt cục lên tiếng, lạnh lùng nói:
"Ý Võ An Hầu là tiểu nhi Lữ Trọng động tay chân trong rượu?"
Việc liên quan đến an toàn của Đào Sách, Đào Shen không muốn hàm hồ, càng không cần khách khí với Lữ Lâm, bởi vì hắn đã nhận định nguyên nhân Đào Sách không khống chế được là vì rượu có vấn đề.
"Ta chỉ nói là rượu có vấn đề, chớ không nói là Trữ Quốc Công thế tử gây nên. Trữ Quốc Công làm gì vội vàng thừa nhận? Dù thế nào cũng hãy đợi điều tra xong mới có thể quyết đoán." Đào Shen nói.
Bằng vào hiểu biết đối với con mình ra sao, Lữ Lâm biết Lữ Trọng không thoát khỏi liên quan, nhưng người làm cha sẽ bảo vệ cho con mình; Đào Shen có thể dùng hết cách để bảo vệ con trai hắn thì Lữ Lâm cũng có thể như thế. Tuy Lữ Trọng có sai, nhưng nếu để cho Hoàng Đế xử trí thì kết cục chỉ e hung hiểm hơn Đào Sách. Tục ngữ nói: con hư tại cha, lời này dùng để hình dung Lữ Lâm rất thích hợp. Lữ Lâm là thầy của vua, là mưu thần phụ trợ Thiên Tử đăng cơ, tài hoa và học vấn không cần bàn cãi. Chỉ tiếc, hắn có một thằng con trai duy nhất. Mà Lữ Trọng ngoại trừ có tướng mạo giống hắn ra thì không di truyền bất kì cái gì tốt đẹp của hắn cả. Hắn cũng không ít giáo dục nhưng Lữ Trọng giống như bùn loãng không thể trát tường, làm thế nào Lữ Trọng cũng không thay đổi. Cuối cùng không còn cách nào, Lữ Lâm chỉ có lắc đầu than thở. Chưa kể phu nhân hắn một mặt cưng chiều Lữ Trọng, và thế là những năm gần đây, Lữ Trọng tác phong càng ngày càng hoang đường.
Tuy nhiên, dù con cái hư đốn thế nào, thân làm cha là phải bảo vệ hắn chu toàn. Bởi vậy Lữ Lâm sẽ đối đầu Đào Shen. Một cuộc chiến vì con cái, ai thua có thể sẽ gặp cục diện mất con. Nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh cả hai đều sẽ không chịu nổi, dù có là trọng thần trong triều dưới một người trên vạn người đi chăng nữa.
Sau chuyện Đào Sách xảy ra, tâm tình Tiêu Quan rơi xuống đáy cốc, bây giờ lại thấy bọn họ đấu với nhau, tâm tình phiền muộn cực độ. Tiêu Quan rất muốn lớn tiếng mắng nhưng Lữ Lâm dù sao cũng là thầy của hắn, ít nhiều sẽ cho hắn vài phần mặt mũi.
"Hai vị ái khanh không cần ầm ĩ, không có bằng chứng không thể nói đúng sai. Tiêu Quốc xưa nay chú ý pháp chế, hết thảy lấy chứng cứ chứng minh."
"Võ An Hầu, ngươi nói rượu có vấn đề, có chứng cứ không?"
"Tạm thời không có, khẩn cầu bệ hạ cho phép thần tra rõ án này." Đào Shen lắc đầu, đáp.
Cùng làm quan vài thập niên, Lữ Lâm biết Đào Shen có bao nhiêu cân lượng. Đào Shen người này tài trí bình thường nhưng tâm tư cực kỳ tỉ mỉ, luôn có thể tra ra được những thứ người khác không tra ra. Việc Lữ Trọng hãm hại Đào Sách không phải là nhỏ, Lữ Lâm sẽ không để Đào Shen có cơ hội lật lại bản án.
Lữ Lâm cười lạnh, nói:
"Bệ hạ vừa rồi đã hạ chỉ, Võ An Hầu giờ muốn tra án, lẽ nào là chỉ trích bệ hạ không phải?"
Trữ Quốc Công rất thông minh, ở thời khắc mấu chốt luôn tỉnh táo. Hắn không vội biện giải mà ngược lại nói ra lời không ai đoán được, thật ra có rất nhiều tâm tư. Khi Tiêu Quan vẫn là Hoàng tử, Lữ Lâm đã làm thầy. Có thể nói, hắn hiểu biết tính tình Hoàng Đế hơn bất kì ai hết. Tiêu Quan ghét nhất là người khác chỉ trích hắn làm gì, vô luận đúng hay sai. Lữ Lâm dẫn lời nói theo hướng này bởi vì hắn biết chỉ có như thế Tiêu Quan mới không đồng ý Đào Shen thỉnh cầu.
Quả nhiên như Trữ Quốc Công sở liệu, Tiêu Quan nghe xong lập tức phủ định:
"Trẫm đã sai Đại Lý Tự xử lý việc này, Võ An Hầu cảm thấy cách trẫm làm có vấn đề?"
Gần vua như gần cọp. Quan chức càng cao càng phải cẩn thận. Đào Shen nhiều năm làm quan vẫn thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không phải con trai hãm vào lao ngục, hắn quả quyết sẽ không tự cho là đúng nói năng cái gì trước mặt Tiêu Quan. Ý thức được mình nói lỡ, Võ An Hầu gấp rút thỉnh tội.
"Thôi, niệm tình ngươi vì con mà sốt ruột, trẫm không so đo." Tiêu Quan sắc mặt lạnh lùng, "Về phần Đào Sách, trẫm đã quyết định, ngươi không cần nhiều lời."
Đào Shen nghe xong cúi mắt suy nghĩ. Hắn bỗng thấy trên đầu mình bị mây đen nặng nề bao phủ, ép hắn hít thở không thông. Nhân sinh của Đào Shen chưa từng vô lực, u ám như thế này bao giờ.
Tác dụng của xuân tâm động chỉ có nửa canh giờ, Cố Vân Cảnh lúc này đã tỉnh táo. Nàng giống như thương nhân xem xét thời thế, lẳng lặng nhìn hết thảy trong yến hội. Đào Sách bởi vì giải vây cho nàng gặp phải phiền toái, mặc kệ như thế nào nàng cũng sẽ dốc hết sức cứu Đào Sách. Tình nghĩa giữa nàng và Đào Sách không chỉ có hôm nay cản rượu mà còn có ngày xưa quan tâm chiếu cố. Nàng đang nghĩ cách cứu viện Đào Sách. Ngón tay bay múa trong lòng bàn tay như đang viết cái gì đó. Bỗng, ánh mắt thiếu niên sáng ngời, có vẻ là đã nghĩ ra cách cứu Đào Sách.
Cố Vân Cảnh không giống Đào Shen, nàng tuyệt đối sẽ không cầu xin Tiêu Quan trước công chúng, bởi vì như vậy là làm khó Hoàng Đế - chỉ đã hạ rồi, nếu hắn nghe theo Đào Shen thì có nghĩa là chứng minh mình sai. Còn nếu không nghe thì không đành lòng nhìn Võ An Hầu lệ nóng tung hoành vì con cái. Như vậy Tiêu Quan đúng là khó xử.
Tương phản, Trữ Quốc Công lại ăn nói rất có trình độ. Mặc dù khơi mào cho Hoàng Đế cùng Võ An Hầu nhưng vô hình cho Tiêu Quan bậc thang, không đến mức làm Hoàng Đế không thể trả lời như Đào Shen.
Gừng càng già càng cay, Cố Vân Cảnh không thể không bội phục Trữ Quốc Công Lữ Lâm cao minh. Cố Vân Cảnh biết, cho dù bây giờ nàng đứng ra nói chuyện vì Đào Sách cũng không lợi ích gì cho đối phương. Lữ Lâm đa mưu túc trí, biết cách ăn nói, thân thiết với Hoàng Đế. Nàng có thể nói một câu, Lữ Lâm sẽ có thể có ngàn vạn lần cách nói khác đến ngăn cản nàng biện giải cho Đào Sách. Nhìn tình hình Lữ Lâm nói chuyện, không chừng vài câu nữa hắn sẽ dựa thế dời đề tài chuyển tới phụ thân Trấn Viễn Hầu của nàng.
Cố Vân Cảnh lo trước lo sau, cảm thấy vẫn là nói năng thận trọng tốt hơn. Cùng lúc Phò mã giữ im lặng, Tiêu Mộ Tuyết có nghĩ tới động thân mà ra vì Đào Sách, nhưng sau khi Cố Vân Cảnh thầm nói vài câu, Lục công chúa đã đánh mất ý niệm trong đầu.
Lại nói đến mấy vị Hoàng tử, Chiêu Vương Tiêu Tông không thân với Võ An Hầu, hắn sẽ không vì Đào Sách mà nói chuyện; An vương Tiêu Trạm cũng không có giao tình với Đào Sách, đương nhiên cũng sẽ không ra tay tương trợ; Khang Vương Tiêu Liên và Đoan Vương Tiêu Dương thì tỏ thái độ không liên quan đến mình.
Bởi vì Đào Sách, yến tiệc im bặt - tiệc tối đêm nay phỏng chừng cũng không ai muốn ăn, Tiêu Quan hạ lệnh hủy bỏ.
Mọi người tản đi từ ngọ yến; Công chúa Phò mã lần lượt rời hoàng cung. Lên xe, chậm rãi xuất cung.
"Phò mã, ta cảm thấy chuyện có nhiều chỗ đáng ngờ." Tiêu Mộ Tuyết trầm giọng nói.
"Nếu nàng không ngại, hãy nói." Cố Vân Cảnh nói.
"Ta cảm thấy rượu có liên quan đến hành vi của Đào Sách." Tiêu Mộ Tuyết có vẻ vi diệu nhìn Cố Vân Cảnh, "Nhưng tựa hồ cũng không phải là rượu có vấn đề."
Tiêu Mộ Tuyết nhìn tình cảnh kết cục, êm tai nói:
"Lữ Trọng vốn không phải muốn Đào Sách uống rượu. Đào Sách là thay Phò mã uống rượu mới gặp chuyện. Từ đó suy ra, Lữ Trọng muốn hại là Phò mã."
"Điều đó có thể dễ dàng thấy, nhưng về rượu... ta vẫn không rõ. Trước đó Phò mã cũng có uống rượu từ Lữ Trọng, vì sao ngươi không có việc gì? Mà Đào Sách lại có chuyện?"
Tiêu Mộ Tuyết rốt cuộc vẫn là bắt được mấu chốt của vấn đề. Cố Vân Cảnh lặng lẽ né tránh ánh mắt của nàng, vuốt ve ngón trỏ, tùy ý nói:
"Có thể ta may mắn, tránh được một kiếp đi."
Vì giảm bớt bầu không khí ngưng trọng, Cố Vân Cảnh cười nói:
"Lẽ nào Công chúa hy vọng ta gặp chuyện?"
"Đương nhiên không phải. Ta chỉ là nghĩ không ra. Đó cũng là lý do khó thuyết phục phụ hoàng nhất không phải sao?" Tiêu Mộ Tuyết nói.
"Phò mã và Đào Sách uống cùng một loại rượu. Trước đó ngươi cũng uống. Nhưng kết quả là ngươi không có việc gì, mà Đào Sách thay ngươi uống lại xảy ra vấn đề. Phò mã, ngươi tin rượu có vấn đề sao?"
Phò mã uống rượu cũng có phản ứng, nhưng so với Đào Sách thì không đáng kể. Tiêu Mộ Tuyết nghĩ hành động dị thường của Cố Vân Cảnh là do say. Cố Vân Cảnh vốn không thể uống rượu, uống một bát lớn như thế say ngay là chuyện tự nhiên. Tiêu Mộ Tuyết nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách. Cố Vân Cảnh biết Công chúa nói có lý, nhưng nàng thật sự không thể giải thích - kỳ thật là nàng cũng không biết vấn đề ở đâu. Nàng không có tiếp xúc với xuân tâm động, không biết chỗ đặc thù của loại thuốc này.
Cố Vân Cảnh nghĩ nghĩ, mặt hồng hồng, ngượng ngùng nói: "Hình như ta cũng có phản ứng." Nàng cúi đầu, hai bên tai đỏ lựng, không dám ngay mặt nhìn Tiêu Mộ Tuyết. Vì lúc ấy trong đầu nàng tất cả đều là hình ảnh của Lục công chúa. Cho tới bây giờ nghĩ lại Cố Vân Cảnh còn cảm thấy rất thẹn thùng. Tuy nhiên là ẩn ẩn cảm thấy vui mừng.
Lục công chúa chưa bao giờ nhìn thấy Phò mã thẹn thùng dáng, trong nháy mắt nhìn nam tử trước mắt bỗng nhiên nàng cảm thấy có loại cảm giác đối đãi nữ tử. Nàng chăm chú nhìn Phò mã, ngay cả hắn nói gì cũng không nghe rõ. Loại biểu tình của các thiếu nữ có mối tình đầu xuất hiện tại trên mặt thiếu niên ôn nhuận như ngọc, nàng không có cảm thấy cách ứng mà ngược lại thấy rất đáng yêu – một cách khó hiểu - trăm xem không chán. Nếu Phò mã mặc nữ trang, cộng thêm vẻ mặt này, phỏng chừng càng đáng yêu hơn nữa. Tiêu Mộ Tuyết lắp bắp kinh hãi vì ý nghĩ của mình, nàng không biết mình như thế nào sẽ kỳ diệu sinh ra phán đoán như thế? Nàng lắc đầu cho não thanh tỉnh, hồi phục rồi mới dám nhìn Cố Vân Cảnh, hỏi:
"Phò mã nói ngươi lúc ấy có phản ứng?"
Bị Tiêu Mộ Tuyết hỏi như vậy, Cố Vân Cảnh không khỏi lại thẹn thùng thêm. Nàng chậm rãi gật đầu.
"Phò mã phản ứng gì vậy?"
Tiêu Mộ Tuyết không biết Cố Vân Cảnh đăm chiêu suy nghĩ, nàng chỉ nghĩ mau mau tiêu trừ sự hoang mang và đồng thời cũng muốn biết phản ứng theo như lời Cố Vân Cảnh nói rốt cuộc là gì? Và Tiêu Mộ Tuyết đại khái đoán là, có thể làm cho một thiếu niên vân đạm khinh phong thẹn thùng, không cần nói cũng biết Phò mã nghĩ tới người mình ngưỡng mộ.
Mã xa có hỏa lô ấm áp, Cố Vân Cảnh cùng Tiêu Mộ Tuyết song song mà ngồi - bầu không khí này quá mức ấm áp - Phò mã lại thẹn thùng, Tiêu Mộ Tuyết nhìn mà không kiềm được muốn trêu cợt một phen. Nàng cố ý lặp lại câu hỏi đơn giản là muốn nhìn Cố Vân Cảnh thẹn thùng nữa.
Cố Vân Cảnh mím môi, rất là thẹn thùng, bất quá Tiêu Mộ Tuyết đã hỏi, vô luận thẹn thùng bao nhiêu nàng cũng phải trả lời.
"Phản ứng, là nhìn thấy người mình thích." Phò mã dịu dàng nói.
"Ồ." Tiêu Mộ Tuyết nói. Nàng nghĩ Phò mã nghĩ tới tiểu sư muội ở Vong Ưu Cốc.
"Ừ." Cố Vân Cảnh lẩm bẩm.
Hình ảnh Công chúa Phò mã ngồi trên xe ngựa thực ấm áp. Đối lập với Lữ Trọng giờ phút này hận nghiến răng nghiến lợi, ở trong phòng điên cuồng lật bàn. Một số vật phẩm trang trí bị vỡ tan nát. Dưới kế sách của hắn, Đào Sách đã trở thành tù nhân, nhưng đó không phải mục đích hắn mong muốn. Ở trong mắt Lữ Trọng, một vạn Đào Sách còn kém rất nhiều so với Cố Vân Cảnh. Hắn ngóng trông làm Phò mã muốn tâm bệnh, vất vả đợi đến cơ hội này ai biết bị thằng khốn đáng chết Đào Sách phá hỏng. Lữ Trọng hận không thể đích thân đi Đại Lý Tự ngay bây giờ để xé Đào Sách ra tám miếng cho tiêu mối hận trong lòng. Tiếc là phụ thân Lữ Lâm ngàn vạn dặn dò hắn, tại thời khắc nguy cấp đây vạn lần không thể hành động theo cảm tình, tùy tiện rước lấy tai vạ, bằng không, lấy Lữ Trọng tính tình đã tra tấn Đào Sách chết rồi.
"Đào Sách, các ngươi, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!"
Nghĩ đến Lục công chúa càng lúc càng xa, Lữ Trọng hận Đào Sách đến nông nỗi muốn đào mồ mả nhà người ta. Mắng xong Đào Sách, Lữ Trọng bắt đầu hận Phò mã, hất bàn, biểu tình cực kỳ dữ tợn:
"Cố Vân Cảnh, ngươi đoạt Lục công chúa của ta, làm cho ta khổ sở, một ngày nào đó ta sẽ những khổ sở này gấp bội trả lại cho ngươi!"
Trong đầu hiện ra bộ dáng nữ thần Tiêu Mộ Tuyết băng thanh ngọc khiết, ánh mắt âm ngoan biến mất không còn biến thành nóng rực, Lữ Trọng nắm chặt nắm tay thì thào:
"Lục công chúa, nàng cuối cùng nhất định sẽ thuộc về ta. Thiên hạ này ngoại trừ ta ra, không ai xứng với nàng cả."
Hạ nhân Trữ Quốc Công Phủ, gã sai vặt bên người Lữ Trọng đi đến trước mặt hắn, khom người thấp giọng nói:
"Công tử, bà chủ Khúc sai người truyền lời mời ngài đi Vạn Xuân Lâu một chuyến."
"Khúc Phi Khanh tìm ta làm cái gì? Bản công tử hiện tại rất phiền, vô tâm gặp. Ngươi đi đáp lời thay ta đi."
Khúc Phi Khanh, vũ cơ nổi danh Vạn Xuân Lâu - hoa khôi.
Gã sai vặt cung kính trình lên một phong thơ đưa cho Lữ Trọng, nói:
"Công tử, bà chủ Khúc sai người chuyển lá thư này cho ngài, nàng nói ngài hãy xem thư trước, rồi hãy suy xét có gặp nàng hay không."
Lữ Trọng ngưng mắt, mở phong thư, sau khi xem xong sắc mặt âm trầm càng thêm dọa người, xé nát lá thư.
"Khởi kiệu, ta phải tức khắc đi Vạn Xuân Lâu một chuyến!" Hắn nói.