Chương 26

26. Làm khó dễ

Dưới ánh mắt đố kỵ như lửa của Lữ Trọng, Cố Vân Cảnh cùng Tiêu Mộ Tuyết tao nhã nhập tòa.

Yến hội có mỹ cơ hiến vũ, lại có rượu ngon món ngon, nhất thời chúng khách hoan hỉ, chuyện trò vui vẻ. Mà Cố Vân Cảnh không lòng dạ nào xem mỹ cơ, bởi vì ở trong mắt nàng Tiêu Mộ Tuyết mới là người tuyệt mỹ nhất trên đời, người khác vô luận xinh đẹp như thế nào cùng mỹ mạo thanh khiết Tiêu Mộ Tuyết so với đều ảm đạm thất sắc. Cố Vân Cảnh không thích uống rượu, nhưng tại long trọng trường hợp đây nàng không thể không uống, vì luôn có không ít vương tôn hầu tước mời rượu. Đây là yến hồi vì nàng cùng Công chúa tổ chức, về tình về lý nàng không thể cự tuyệt người khác mời rượu. Cố Vân Cảnh nhíu mày, giơ chén rượu lên, ngẩng đầu nhấp môi vài hớp, nín thở mà uống; mặt ửng hồng; nước mắt thiếu chút nữa bị sặc ra.

"Phò mã gia, uống rượu không phải uống như vậy. Hôm nay là ngày vui, dù thế nào thì ngươi cũng phải thêm uống vài chén a, vậy mới tận hứng. Đến, ta mời ngươi mấy chén, chúc mừng ngươi cưới được Công chúa tôn quý nhất Tiêu Quốc."

Lữ Trọng nhìn ra Cố Vân Cảnh không thắng được rượu, cố ý làm khó.

Cố Vân Cảnh mặt không chút thay đổi, ung dung nhìn Lữ Trọng. Nàng đã nghe Đào Sách nói qua quá trình Hoàng Hậu tuyển Phò mã cho nên cũng không thấy ngoài ý muốn việc Lữ Trọng kiếm chuyện.

"Phò mã không muốn uống rượu cùng ta sao?" Lữ Trọng cười lạnh nói, "Ngươi không uống, không phải là xem thường Lữ Trọng ta chứ?"

Cố Vân Cảnh quả thật xem thường hắn - một Quốc Công thiếu gia lòng dạ hẹp hòi ưa gây sự có gì đáng khoe khoang? Nhưng trước mặt tân khách, nàng không tốt trực tiếp làm khó dễ Lữ Trọng, vả lại cha Lữ Trọng là thầy của vua, luận lai lịch cao hơn cha nàng, lại còn được Hoàng Đế kính trọng. Năm đó, Tiêu Quan thuận lợi lên ngôi, Lữ Lâm không ít bày mưu tính kế, có thể nói là có công. Tiêu Quan đa nghi nhưng cũng tương đối tôn trọng vị thầy này. Trình độ sủng ái so với Lữ Lâm ở trước mặt Tiêu Quan cha nàng không theo kịp. Trấn Viễn Hầu cầm trọng binh, đồng thời cũng chịu Hoàng Đế nghi kỵ nặng nề. Nếu không phải Cố Uy thiện chiến, nếu không phải biên cảnh chưa định, Tiêu Quan tất sẽ thu hồi binh quyền. Thế cục như thế, không tất yếu đắc tội Lữ gia, bởi vậy đối mặt Lữ Trọng khıêυ khí©h Cố Vân Cảnh duy trì nguyên tắc tha thứ trong khả năng và có thể lui thì lui.

Cố Vân Cảnh tươi cười, lạnh lùng trả lời:

"Nghe nói Trữ Quốc Công thế tử ánh mắt rất cao, không có ai có thể vào được pháp nhãn của ngươi. Nhận được ngươi xem trọng, bản phò mã thật đúng là thụ sủng nhược kinh."

Cố Vân Cảnh chưa bao giờ tự xưng bản phò mã, trước người khác thường tự xưng tục danh vì khiêm tốn. Đương nhiên đó là người khác. Còn bây giờ trước mặt Lữ Trọng kiêu ngạo ương ngạnh, tự xưng tục danh không phải là khiêm tốn, ngược lại làm thân phận của mình trở nên hèn mọn. Cố Vân Cảnh ngưng mắt, khẽ dương mày, lại bổ sung:

"Mặc dù ta không tốt uống rượu, nhưng hôm nay vô luận như thế nào ta cũng phải uống rượu ngươi kính. Bởi vì ta là Phò mã, là trượng phu của Lục công chúa."

Khi nói lời này, khuôn mặt nàng mặc dù có vẻ hiền lành nhưng ngữ khí rất là cứng rắn. Hơn nữa ở câu sau cùng, giọng nói bất giác tăng thêm vài phần. Cố Vân Cảnh cố ý cường điệu sự thật nàng là trượng phu của Công chúa, giống như nhắc nhở Lữ Trọng không cần đối Công chúa có ý nghĩ không an phận.

Đối với Lữ Trọng - ngưỡng mộ Tiêu Mộ Tuyết - Cố Vân Cảnh nói không khác gì chọt trúng chỗ đau trong lòng hắn. Hắn thầm hừ lạnh mấy tiếng, ánh mắt nhìn Cố Vân Cảnh càng thêm âm lãnh, sắc bén, như mũi tên nhọn lạnh băng đã chuẩn bị giương cung chờ bắn, tùy thời xuyên thẳng tim Cố Vân Cảnh.

"Phò mã thật can đảm. Nếu ngươi đã nói như vậy, ta tất nhiên phải mời ngươi mấy chén, bằng không thực xin lỗi ngươi là trượng phu Lục công chúa."

Lữ Trọng sai người đổi chén rượu lớn hơn gấp bốn lần, vừa nhìn Cố Vân Cảnh vừa rót rượu. "Ọc ọc " tiếng rót rượu nghe cũng không hỉ người, ngược lại phá lệ chói tai. Cho đến khi rượu đầy. Lữ Trọng cho mình một chén, lại cho Cố Vân Cảnh một chén.

"Rượu thật thơm, mời, Phò mã gia." Lữ Trọng nâng chén đưa tới Cố Vân Cảnh, kỳ quái nói.

Hết thảy khách nhân đều nhìn thấy, đầy đủ vẻ mặt. Vương tôn công tử, văn võ đại thần bình thường thì thái độ không liên quan đến mình. Một bên là dưới một người trên vạn người - Trữ Quốc Công công tử, một bên là Hoàng Đế ái tế, hai bên đều không thể đắc tội, vẫn là làm quần chúng tốt hơn. Còn các Hoàng tử vẻ mặt tự nhiên khác thường hơn, trong đó Chiêu Vương cùng An Vương biểu tình đối lập. Tiêu Tông thần tình ý cười: Cố Vân Cảnh mới phá hư kế hoạch của hắn, làm hắn không thành công giá họa vợ chồng Tiêu Trạm, Tiêu Tông đang lo không có chỗ tiết hận. Giờ, Lữ Trọng giúp hắn, trong lòng vui sướиɠ thế nào không cần nói cũng biết. Hắn thích ý nhìn Lữ Trọng khó xử Cố Vân Cảnh. Trái với Tiêu Tông vui vẻ, Tiêu Trạm thì không. Hắn chịu ân huệ từ Cố Vân Cảnh rất nhiều, đối phương lại là trượng phu Tiêu Mộ Tuyết, về công về tư, hắn cùng Cố Vân Cảnh đã có cảm tình thân mật hơn. Tiêu Trạm xưa nay chính nghĩa, xem không được người khác chịu khi nhục. Đừng nói Cố Vân Cảnh, cho dù chỉ là một cung nhân bình thường bị làm khó dễ, hắn cũng động thân mà ra bảo vệ cung nhân đó. Hiện nhìn thấy Cố Vân Cảnh bị Lữ Trọng kiếm chuyện, lòng chính nghĩa của Tiêu Trạm hừng hực bừng cháy, như núi lửa phun trào. Vài lần kiềm chế không được muốn đứng lên giải vây, nếu không phải Cố Vân Cảnh hướng hắn lắc đầu nháy mắt, Tiêu Trạm đã xúc động.

Thần tử đấu đá, Tiêu Quan tất biết. Hắn ngồi ở chủ vị, nhìn xem hết thảy diễn biến. Tiêu Quan không phải không muốn giúp Cố Vân Cảnh, nhưng vì lo lắng đến những nhân tố đằng sau, Hoàng Đế vẫn là đánh mất ý niệm trân trọng con rể. Những nhân tố đó là, Cố Vân Cảnh đã cưới Công chúa, đường đường Phò mã nếu ngay cả khách mời rượu cũng không dám uống, truyền ra là hoàng thất mất mặt. Tiêu Quan vĩ đại không hy vọng người khác nghị luận con rể mình ngàn chọn vạn tuyển là thằng chết nhát. Tiêu Quan hy vọng Cố Vân Cảnh có thể bằng bản lĩnh của mình đánh bại Lữ Trọng. Bởi vậy, hắn chỉ lẳng lặng vuốt râu, bất động thanh sắc quan sát bầu không khí trong sân biến hóa.

Những người này có thể kiềm chế cảm xúc, nhưng Đào Sách thì không. Ngoài mặt tuy có vẻ là phong lưu công tử ăn chơi nhưng bên trong Đào Sách cực kỳ nặng tình nặng nghĩa. Hắn đem Cố Vân Cảnh làm bạn tri kỉ, biết Trấn Viễn Hầu thế tử thân thể không được tốt, bình thường là làm hết khả năng chiếu cố đối phương. Lấy Đào Sách tính tình, bạn tốt bị khi dễ, không giúp thì làm gì? Đào Sách vừa mới chuẩn bị đứng lên, Cố Vân Cảnh hướng hắn nhẹ nhàng lắc đầu. Hoàng Đế còn chưa mở miệng, Đào Sách tùy tiện như vậy giúp nàng, nói ra vẫn là mất lễ tiết. Võ An Hầu cùng Trấn Viễn Hầu thân nhau, do hai vị Hầu Gia cương trực công chính đắc tội không ít dòng họ quyền quý. Ở đây cũng có người ước gì Đào Sách mất lễ phép để mượn dịp này vạch tội Võ An Hầu. Đào Sách dễ xúc động, chỉ thầm nghĩ giúp Cố Vân Cảnh chớ không nghĩ tới phức tạp đằng sau. Cố Vân Cảnh thì nhìn xa hơn, bởi vậy phải dùng cả mắt lẫn thủ thế để ngăn cản Đào Sách xúc động.

Rượu ngon thường mạnh, long trọng yến hội thế này rượu đương nhiên tốt hơn nữa. Cố Vân Cảnh thể hư, hàng năm dựa vào thảo dược điều dưỡng thân thể, rượu đối thân thể hắn rất có tổn hại. Tiêu Mộ Tuyết sâu kín nhìn hết thảy, biết Cố Vân Cảnh thể chất không thích hợp uống rượu. Đêm tân hôn, Phò mã phiền muộn mới uống có một ly nhỏ - rượu nhẹ - đã đau đầu vài ngày, mấy ngày thảo dược mới tốt trở lại. Rượu hiện tại nặng hơn chỉ sợ thân thể chịu không ít khổ. Tiêu Mộ Tuyết luôn nhớ kỹ Cố Vân Cảnh đối đãi nàng rất tốt, nàng quả quyết không để Phò mã chịu tội này.

Tiêu Mộ Tuyết chậm rãi đứng dậy, nhìn tràn chén rượu đầy, liếc nhìn Lữ Trọng vui sướиɠ khi người gặp họa, ngữ khí như sương:

"Phò mã không thắng được rượu, chén rượu bổn cung thay chàng uống!"

Lữ Trọng vừa nghe, ánh mắt bị kiềm hãm, cả người run lên, vội làm thủ thế ngừng lại, kích động nói:

"Đừng, Công chúa điện hạ không thể uống!"

Tiêu Mộ Tuyết nhăn mày, khẩu khí lạnh băng: "Huh? Có gì không thể?"