- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Khế Ước Ngày Xuân
- Chương 80: Mèo Méo Meo Mèo Meo
Khế Ước Ngày Xuân
Chương 80: Mèo Méo Meo Mèo Meo
Căn phòng trở nên yên tĩnh, hiệu quả của âm thanh này ngang ngửa âm thanh lập thể luôn.
Trác Dật Nhiên cảm thấy đầu mình nổ “đùng” một tiếng, cậu vội vã tắt màn hình đi như bị điện giật, sau đó ngước mắt nhìn Lục Sâm.
Vẻ mặt Lục Sâm đầy phức tạp, dường như còn mang ý cười.
Trác Dật Nhiên chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
“Người khác có gì hay mà xem?” Lục Sâm hỏi.
Biết anh đã nhìn ra, Trác Dật Nhiên chẳng thèm giấu nữa, cậu đâm lao theo lao: “Thì em cũng vì học hỏi thôi.”
Lục Sâm ngồi xuống cạnh cậu, hỏi với vẻ nghiêm túc: “Học được gì rồi?”
“Chưa học xong.” Trác Dật Nhiên cắn răng: “Anh khoan sốt ruột.”
“Năng lực tự học yếu quá.” Lục Sâm hạ giọng: “Hay để anh dạy em.”
Vành tai Trác Dật Nhiên nóng lên: “Em thích tự học đấy!”
Lục Sâm nhướng mày, vừa định lên tiếng, chuông điện thoại chợt vang lên.
Trác Dật Nhiên lén nhìn màn hình đang hiển thị cuộc gọi đến, thấy là giáo viên hướng dẫn, cậu vội nở nụ cười hả hê.
Sau đó nhìn Lục Sâm bắt máy với vẻ bất đắc dĩ, trao đổi nhau vài câu, dường như bên kia gọi anh về.
Cúp máy, nhận thấy Trác Dật Nhiên đang cười mình một cách trắng trợn, Lục Sâm nói: “Vậy học cho đàng hoàng.”
Nói đoạn, Lục Sâm đột nhiên vươn tay véo nhẹ mặt cậu, sau đó xoay người đi, để lại một mình Trác Dật Nhiên ngớ người.
Xem phim heo bị bắt quả tang vốn đã xấu hổ lắm rồi, ấy vậy mà Lục Sâm còn trêu cậu như thế, Trác Dật Nhiên tức giận suýt ngất.
Cậu âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng hết sức cho Lục Sâm biết mặt, cho anh biết cảm giác bị dắt mũi là thế nào.
Trác Dật Nhiên dằn xuống sự sợ hãi về mặt sinh lý khi xem những góc quay đặc tả, ôm thái độ học hỏi xem tù tì vài bộ phim khá bình thường, nào ngờ càng xem càng thấy khuôn sáo cũ rích, chẳng học hỏi được gì nhiều.
Theo quan sát của Trác Dật Nhiên về Lục Sâm, ngày thường tên này luôn đứng đắn, gặp chuyện cần súng thật đạn thật thì cứ như tên lưu manh ngầm vậy, Trác Dật Nhiên cảm thấy với công lực yếu ớt của mình mà muốn kí©h thí©ɧ anh, đúng là chẳng biết tự lượng sức.
Sau vài ngày quằn quại, cậu đành nhân lúc đi học, lén hỏi han cầu cứu người anh em Omega duy nhất của mình.
Cố Nghiêu cũng được phết, đề nghị rằng: “Trong thời gian ngắn muốn nâng cao kỹ thuật là điều không thể rồi, nhưng cậu có thể ra tay bằng ngoại hình.”
“Ngoại hình?” Trác Dật Nhiên không hiểu: “Nhưng tôi đâu thể biến thành kiểu…”
Cậu nhớ lại nhân vật chính Omega trong phim, không hiểu sao lại ngượng ngùng: “Chàng trai xinh đẹp mềm mại.”
Cố Nghiêu hắng giọng: “Ý tôi là quần áo.”
“Hả?” Trác Dật Nhiên càng không hiểu mô tê gì: “Chẳng phải đều cởi truồng à?”
“… Thôi.” Cố Nghiêu thở dài: “Chờ tôi tìm được sẽ gửi thẳng cho cậu luôn.”
Nói đoạn, cậu ta lại lộ ra ánh mắt khó tả thành lời: “Tôi phát hiện trước đây tôi đánh giá cao cậu rồi, sao con người cậu giống trái chuối vậy, bên ngoài thì vàng thế thôi, nhưng lột ra bên trong lại trắng trẻo ngây ngô vô cùng.”
Cuộc đời lần đầu bị Cố Nghiêu phán là ngây ngô, trong lòng Trác Dật Nhiên phức tạp lắm, cậu gật đầu: “Lúc trước tôi cũng đã đánh giá thấp cậu rồi.”
Hôm sau, bé thiên thần Cố Nghiêu cực kỳ săn sóc gửi một địa chỉ web mua đồ cho cậu.
Trác Dật Nhiên mở ra xem, bỗng chốc đờ người.
Lúc Cố Nghiêu nói “quần áo”, cậu không nhận ra, bấy giờ mới biết đang chỉ cái gì.
Cậu cũng không đến mức ngây thơ không biết thứ này, chỉ là cho rằng con gái mới mặc nó thôi, nên hoàn toàn chẳng liên tưởng đến.
Là một Omega phân hóa muộn, cậu thường không hòa nhập được với thế giới này vì tính cách của mình.
“… Thứ này? Tôi mặc?” Trác Dật Nhiên đặt câu hỏi sâu tận đáy lòng với Cố Nghiêu.
“Cần loại kí©h thí©ɧ kiểu này.” Cố Nghiêu còn đặc biệt gửi tin nhắn thoại trả lời: “Vả lại cậu tự tin vào bản thân chút được không, cậu mặc cái này vào chắc chắn sẽ rất… gì và này nọ lắm, Lục Sâm thấy chỉ biết phun máu mũi thôi cậu tin không?”
Trác Dật Nhiên nhìn lại thứ Cố Nghiêu vừa gửi, vô thức tưởng tượng hình ảnh đó trong đầu…
Lục Sâm có phun máu mũi không, cậu chưa biết, dù sao thì bản thân cậu sẽ hộc máu trước.
Nhưng không hy sinh thì sao chiến thắng, để kí©h thí©ɧ tuyến thể yếu ớt của Lục Sâm, cũng vì hạnh phúc nửa đời sau của mình, Trác Dật Nhiên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đặt hàng.
Thậm chí còn đặt bản đặc biệt luôn.
Thường thì những cửa hàng thế này phục vụ rất chu đáo, nhìn vào gói hàng được gửi qua đường bưu điện sẽ chẳng biết là gì cả, nhưng lúc lén Lục Sâm nhận chuyển phát nhanh, Trác Dật Nhiên vẫn có cảm giác như đang ăn trộm.
Về đến nhà, mở ra xem, kí©h thí©ɧ thị giác khi nhìn thực thể còn đáng sợ gấp trăm lần ảnh trên mạng.
… Chỉ có mấy mảnh vải nhỏ chưa to bằng bàn tay thôi mà cũng gọi là quần áo à?
Sau một phen đấu tranh tâm lý quyết liệt, Trác Dật Nhiên nghĩ, không được nữa thì thôi tiêm thuốc ức chế vậy.
Cậu gửi tin nhắn cho Cố Nghiêu một cách hèn nhát: “Tôi vẫn quyết định bỏ chữa trị.”
“Đừng mà!” Cố Nghiêu lại gửi tin nhắn thoại: “Nếu cậu cảm thấy không chấp nhận được bộ đồ đó thì khoan mặc đã, đeo phụ kiện là được.”
Trác Dật Nhiên nhìn mấy món phụ kiện đi kèm, nếu không tính quần áo, dường như chúng cũng chưa đến mức khó nhìn.
Cố Nghiêu còn quyến luyến bổ sung: “Có ý đó là được, chắc chắn Lục Sâm sẽ thích, tin tôi đi.”
Sau vài ngày chuẩn bị tâm lý, cuối cùng Trác Dật Nhiên hạ quyết tâm.
Suy cho cùng thì chẳng qua cũng giống như đánh nhau quyết liệt một trận thôi, kết quả xấu nhất là bị giày vò cho bán sống bán chết, chẳng có gì ghê gớm cả.
Tuy luôn an ủi mình như thế, nhưng vào tối hôm làm thật, Trác Dật Nhiên vẫn uống trước hai ly rượu vang.
Mỗi lần cậu uống rượu vào, thần kinh sẽ hưng phấn, cảm giác ngượng không còn quá mãnh liệt nữa, cũng phóng đãng hơn.
Song, trình uống rượu của cậu chẳng giỏi bao nhiêu, chẳng mấy chốc men say đã xâm chiếm trí óc, tư duy bắt đầu trì trệ, đồng thời cậu chợt hơi lo lắng, đừng nói lát nữa chưa kịp làm gì đã lăn ra ngủ rồi nhé.
Do dự một lúc, vẫn quyết định báo để Lục Sâm chuẩn bị tâm lý, nhỡ không kí©h thí©ɧ được anh mà ngược lại còn dọa cho hú vía thì không hay rồi.
Trác Dật Nhiên gửi tin nhắn WeChat cho anh: “Anh Lục thân yêu, đêm nay về sớm chút nhé.”
Sau đó còn thêm mặt “thẹn thùng”.
Gửi xong, lý trí ít ỏi còn sót lại cũng bị buồn nôn bởi hành vi của mình.
Chắc Lục Sâm đang học tiết tối, nhưng vẫn trả lời ngay: “?”
Trác Dật Nhiên: “Nhớ anh.”
Lục Sâm: “…”
Trác Dật Nhiên bỗng không nghĩ ra được từ nào ngấy hơn, nhưng Lục Sâm lại không nói thêm gì, đoạn đối thoại giữa hai người đã kết thúc một cách ‘trớt quớt’ thế đó.
… Người đàn ông lãnh cảm, không hổ là anh.
Còn nửa tiếng nữa Lục Sâm tan tiết, vừa nghĩ đến việc đêm nay sẽ là trận chiến đấu tiên, Trác Dật Nhiên hiếm khi căng thẳng.
Sau đó thì… căng thẳng quá ngủ mất.
Lúc Lục Sâm về phòng, bên trong tối om, tiếng thở khe khẽ vang lên trong phòng ngủ.
Có lẽ nghe thấy tiếng động khi anh về, người trên giường động đậy, mơ màng vươn một cánh tay sờ công tắc đèn đầu giường.
Tiếng chuông trong trẻo vang lên khi ngọn đèn màu vàng ấm soi tỏ, trùng hợp làm sao lại rọi lên người đang được bao phủ dưới ánh đèn.
Sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lục Sâm.
Người trước mặt anh bấy giờ mặc một chiếc áo bóng rổ cộc tay màu trắng, ở giữa là số “9” to tướng, bên trên là chữ tiếng Anh “LU CHEN”.
Rõ ràng chiếc áo này to hơn vóc người cậu, cũng vì vừa thức giấc nên nó xộc xệch vắt vẻo trên người cậu, để lộ đầu vai và mảng ngực trắng nõn.
Nếu bảo rằng cảnh tượng trước mặt không đủ kí©h thí©ɧ, thì điều khiến Lục Sâm kinh ngạc hơn là đôi tai lông xù trên mái tóc rối của Trác Dật Nhiên, đó là hai cái tai mèo màu đen nhỏ xinh, và như phối với nó, trên cổ cậu còn đeo một chiếc vòng, bên trên là cụm từ tiếng Anh: LU’S.
Trên chiếc vòng cổ là cái lục lạc, nó vang lên những tiếng leng keng trong trẻo vui tai theo từng động tác của cậu.
Thấy anh, người trên giường ngơ ngác, mặt cậu ửng hồng, trông giống hệt một bé mèo vừa tỉnh giấc vì bị làm ồn.
Trác Dật Nhiên hoảng hốt dụi mắt, loại rượu vang này gây buồn ngủ quá, khiến thần kinh cũng trì trệ theo, hình ảnh trước mắt cậu cứ nhòe đi, tai thì ù.
Tiếng lục lạc trên cổ gọi chút ít tỉnh táo về, cậu vô thức cúi đầu, nhìn thấy nó, bấy giờ ý thức mới quay lại.
Cậu ngẩng phắt đầu lên, những đốm sáng phía trước tụ lại hóa thành một gương mặt quen thuộc.
Cảm xúc nơi đáy mắt Lục Sâm trở nên không rõ ràng, Trác Dật Nhiên chẳng dám nhìn nhiều, cậu rời mắt xuống, nào ngờ lại nhìn thấy yết hầu đang run nhẹ của anh.
Trái tim Trác Dật Nhiên hẫng đi một nhịp, dường như mọi thấp thỏm bất an ban nãy lập tức tìm được lý do.
Cậu tức giận xông lên, bụm miệng Lục Sâm lại: “Không được nôn! Buồn nôn đến thế à?”
Mẹ nó, biết ngay cái cách khốn kiếp này sẽ thất bại mà, Cố Nghiêu còn nói chắc chắn Lục Sâm sẽ thích.
Thích cái quần ấy, đừng nói Lục Sâm, bản thân Trác Dật Nhiên cũng buồn nôn đây này.
Cậu nhìn Lục Sâm, đối phương không hề phản kháng để mặc cậu bụm miệng mình, cảm xúc trong mắt hơi lạ.
Trác Dật Nhiên cảm thấy vừa xấu hổ vừa thất bại, sức lực trên tay cũng vơi đi, tức giận rằng: “Khó khăn lắm em mới lấy hết can đảm, dù anh buồn nôn cũng đừng thể hiện rõ vậy được không?”
Lục Sâm vươn tay nắm cổ tay cậu: “Anh không thấy vậy.”
“Vậy lúc nãy yết hầu anh nhúc nhích làm gì?” Trác Dật Nhiên vẫn không vui: “Chẳng phải sắp nôn đó à.”
“Rốt cuộc tại sao mà em đậu được đại học vậy?” Lục Sâm đến gần, vươn tay đặt lên cổ cậu, ngón cái chạm nhẹ yết hầu: “Lúc con người đang đói, yết hầu cũng sẽ động đậy.”
Trác Dật Nhiên sửng sốt, cậu chưa kịp mở miệng, Lục Sâm đã như ngửi thấy mùi gì, anh thở dài bất đắc dĩ: “Quả nhiên lại uống rượu.”
“Rượu lấy can đảm.”
Dứt lời, Trác Dật Nhiên cắn răng bổ nhào qua.
Lúc trước trong trận đấu bóng rổ, các fan nam fan nữ đã lập một topic cực nhiều tương tác trong Người Ấy Nói, đó là bỏ phiếu bình chọn cầu thủ có vóc dáng đẹp nhất trường. Chơi bóng rổ thì tất nhiên vóc người không xấu chút nào, còn có thể khoe khoang cơ thể cường tráng của mình nữa chứ, những tấm ảnh nổi tiếng trong ấy gần như là mấy tấm tự sướиɠ mà ngày thường họ đăng trong mục Khoảnh khắc thôi, khiến ai nhìn cũng nóng cả người.
Nhưng Lục Sâm chưa bao giờ đăng chúng, thế nên trong cả topic chỉ có ảnh của anh là khác với mọi người, đó là một tấm ảnh được khán giả chụp lúc thi đấu, vì đang úp rổ nên áo của anh bị xốc lên, có thể thấy loáng thoáng những múi bụng rõ ràng bên dưới.
Có lẽ chính sự bí ẩn ấy mang nét quyến rũ vượt xa việc lộ rõ da thịt, cũng có lẽ vì nhan sắc của Lục Sâm nghiền ép tất cả những người khác, tóm lại anh đã có số phiếu bầu đứng hạng nhất mà chẳng ai dị nghị.
Khi ấy bình luận toàn là những tiếng hò hét “muốn sờ cơ bụng của Lục Sâm”, còn có rất nhiều người đùa giỡn bằng cách @Trác Dật Nhiên, bảo cậu trông kỹ bạn trai mình.
…
Cả lúc này mà Lục Sâm còn keo kiệt để lộ cảm xúc, anh rũ mắt nhìn cậu, sâu bên trong như có ánh lửa đang bập bùng.
Những Alpha trong phim đều cường tráng và hoang dại, dưới tác dụng của pheromone trong kỳ phát tình, họ đều như những con thú hoang hung mãnh vậy, trông chẳng có mỹ cảm gì, nhưng Lục Sâm lại khác với họ.
Nếu bảo rằng những ngọn lửa bên ngoài mang sắc đỏ sáng rực cả vùng trời, thì ngọn lửa trong mắt Lục Sâm chắc chắn sẽ có màu lam, trông âm u tĩnh mịch, nhưng thực chất lại nóng cháy hơn tất cả những ngọn lửa khác, chỉ một diện tích nhỏ thôi cũng dễ dàng cám dỗ biết bao nhiêu thiêu thân bằng lòng lao đầu vào, chết không hối tiếc.
Trác Dật Nhiên không phải người mê đắm sắc đẹp, nhưng vẻ đẹp hút hồn thế này khiến máu trong người cậu như đang sôi trào.
Thảo nào mọi người đều thích nhìn những kẻ cấm dục phá giới, người đàn ông ngày thường lạnh nhạt dửng dưng, vào những lúc thế này sẽ càng toát lên sự quyến rũ đặc biệt.
Trác Dật Nhiên không nhịn được dụi đầu vào hõm vai Lục Sâm. Trước đây những lúc như vậy, chóp mũi của cậu sẽ tràn đầy hương rượu Rum nồng đượm, nhưng bấy giờ chỉ còn mùi dầu gội đầu thanh mát, nhưng cũng đủ khiến Trác Dật Nhiên say đắm.
Không có sự thôi thúc của pheromone, họ cũng như những Beta bình thường khác, tự do hơn nhiều.
…
Trác Dật Nhiên vừa há to mồm thở dốc vừa nghiêng đầu nhìn, nào ngờ lại thấy hộp “kẹo bạc hà” lúc trước.
“… Anh giữ lại thật à.” Trác Dật Nhiên chẳng hơi đâu tức giận nữa, chỉ thấy dở khóc dở cười.
“Anh nói rồi.” Lục Sâm vươn tay ôm cậu vào lòng: “Sau này còn cơ hội.”
Trác Dật Nhiên ngẫm lại, nhớ đây là câu anh đáp lại lời trêu ghẹo của Lâm Dương hồi liên hoan ngoài trời, khi ấy cứ tưởng anh nói đùa thôi, nào ngờ…
“Đừng nói khi đó anh đã muốn…” Trác Dật Nhiên không còn sức để kinh ngạc nữa: “Khi đó em còn là Beta!”
“Cũng đâu phải không được.” Lục Sâm đáp.
…
“Em sợ đến vậy à?”
Động tác này mang ý nghĩa khác, mặt Trác Dật Nhiên lại nóng lên.
“Nói nhảm!” Cậu tức giận: “Lấy cái này ra dọa em, anh rảnh nhỉ?”
“Không muốn dọa em.” Lục Sâm đáp ngay.
“Vậy ban nãy anh nói gì?” Nghĩ đến sự hoảng sợ ban nãy, Trác Dật Nhiên vẫn chưa bình tĩnh lại.
“Anh có rảnh đâu?” Lục Sâm nói: “Em cứ cầu xin anh…”
“Đừng nói nữa!” Ký ức xấu hổ sắp bị não bộ chủ động lãng quên lại được khơi dậy, Trác Dật Nhiên cắn răng: “Lục Sâm, em nhìn lầm anh rồi.”
“Ừ.” Lục Sâm điềm nhiên: “Trong lòng em, anh là người vô trách nhiệm.”
Câu nói nhẹ nhàng này của anh đã quay ngược mũi dũi về phía mình, Trác Dật Nhiên sửng sốt, không biết trả lời thế nào.
“Anh…” Trác Dật Nhiên bất đắc dĩ: “Biết rõ em không có ý này mà.”
Lục Sâm rũ mắt xuống: “Không biết.”
Trác Dật Nhiên cảm thấy mình không có nghị lực chút nào, biết rõ Lục Sâm đang cố ý, nhưng mỗi lần đối phương giở trò này, cậu biết ngay mình chỉ có thể chịu thua thôi.
Cậu vươn tay ôm eo Lục Sâm, dụi lên hõm vai anh như đang lấy lòng: “Thưa công chúa, cũng đủ rồi nhỉ.”
…
Đuôi mắt Lục Sâm chứa ý cười: “Vậy em gọi thêm một tiếng đi.”
Trác Dật Nhiên chớp mắt, hiểu Lục Sâm đang ám chỉ điều gì, chợt bất lực: “… Anh có ý gì?”
Lục Sâm không đáp, chỉ nhướng mày với cậu.
Trác Dật Nhiên rất rõ bây giờ mà không gọi, nhỡ bị anh ép thêm một lần nữa e là sẽ phải gọi đến khản cả giọng mất.
Nhịn một chút sóng yên gió lặng, Trác Dật Nhiên ôm cổ Lục Sâm, khẽ gọi bên tai anh rằng: “Anh ơi.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Khế Ước Ngày Xuân
- Chương 80: Mèo Méo Meo Mèo Meo