Chương 31: Bí mật ngọn núi S

"Uyển Chi mau dậy đi, trễ giờ rồi còn ngủ!"

Dương ma ma gõ cửa phòng làm cho Dương Uyển Chi giật mình tỉnh giấc. Cô xoa xoa đầu tóc của mình, đầu óc có chút đau nhứt.

Giấc mơ ấy, cô đã nằm mơ rất nhiều lần rồi. Nhưng cũng không rõ ràng bất cứ thứ gì.

"Nhanh lên, tới giờ lành rồi kìa."

"Biết rồi mẹ."

Dương ma ma cứ hối thúc nên cô đành phải đi vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi ra ngoài.

Trong một buổi tang lễ, người người khóc than chỉ duy nhất có một cô gái là không một tia cảm xúc. Thái độ cô lạnh nhạt, lấy từng món đồ trang điểm bên trong hộp đồ nghề để vẽ vời lên gương mặt của người chết.

Dương Uyển Chi là thợ trang điểm cho xác chết!

"Tôi thích màu cam." Giọng nói lạnh ngắt văng vẳng bên tai cô.

Dương Uyển Chi lật mở bảng màu chọn màu cam rồi đánh cho cái xác như ý nguyện, sau đó đóng hộp trang điểm lại cô mới cuối chào gia đình người khuất rồi rời đi.

Bên ngoài mưa lất phất, không khí ẩm ướt này vô cùng khó chịu. Cũng giống như trong lòng cô hiện tại, rất khó chịu. Cô không biết cảm xúc của mình như thế nào, mỗi lần mơ thấy giấc mơ kỳ quặc ấy là tâm trạng của cô sẽ đi xuống đến mức trầm trọng.

Cô trở về nhà, cởi giày rồi đi vào. Mẹ cô đang bận tiếp khách, nên trong nhà không hề sáng sủa mà chỉ có ánh đèn màu đỏ mờ ảo. Mẹ cô làm nghề bói toán, nhưng thật ra chỉ là bịp người khác thôi.

"Cô phải đi cắt duyên âm đi, ám khí nặng quá. Ấn đường của cô đã đen lắm rồi."

Sau khi nghe mẹ cô nói xong, người phụ nữ phút chốc mặt xanh như tàu lá chuối. Hết khóc rồi lóc kể về những lần nằm mơ thấy vong hồn của cô ta.



Dương Uyển Chi chỉ liếc mắt một cái rồi đi thẳng lên phòng.

Mở máy vi tính, cô search tìm kiếm về Dương gia.

"Toà biệt thự trên núi?"

"Bí ẩn "Khế Ước Máu?"

Cô lẩm bẩm về những thông tin mình vừa tìm được, ngón tay gõ gõ lên bàn rồi nhìn xa xăm...

*

Nguyệt Lão đang có mặt ở Địa Phủ, anh nhìn Quỷ Hậu đang nằm ở trên bàn đá, tay bóc trái cây bỏ vào mồm. Trên người cô ta mặc một bộ váy lụa màu đỏ, móng tay cũng sơn màu đỏ rực.

Anh nuốt nước bọt, nhìn sang Bất Âm hỏi:"Người trong lòng của Quỷ Vương các người là như vậy sao?"

"Tôi không biết đâu thưa ngài." Bất Âm cung kính hồi đáp.

Nguyệt Lão nhớ về trăm năm trước, cái ngày mà phòng sách chứa tất cả sổ sinh tử bốc cháy. Phàm nhân tên Dung Thành kia không biết từ đâu tới, anh ta có ba giọt máu của Mạnh Bà nên khiến cho ngọn lửa kia cháy phừng phừng không thể dập tắt.

Xưa nay ngoài Quỷ Vương thì chỉ có máu của Mạnh Bà mới có sức mạnh động chạm vào sổ sinh tử.

Lần này cháy đến cả Quỷ Vương đại nhân cũng không có cách nào dập tắt đám lửa kia. Sổ sinh tử cháy rụi tới đâu thì những người sống trên dương thế lần lượt cũng chết bất đắc kỳ tử. Sinh linh đồ thán, trật tự âm dương bị đảo lộn.

"La Mục Khải chỉ cần ngươi chịu thua, để cho ta lên làm Quỷ Vương thì ta sẽ cho ngươi một con đường sống." Dung Thành đứng trước ngọn lửa cười quỷ dị.

Vì Dung Thành là người còn sống nên hắn không có cách nào tổn hại tới anh được, như thế sẽ tính vào phạm luật trời.

Theo luật Quỷ Vương chỉ có thể cai quản linh hồn.



Nhưng vì nhìn không nổi cảnh tượng đảo lộn trên, La Mục Khải đã một kiếm chém chết Dung Thành ngay tại chỗ. Lập tức một trận thiên lôi đánh xuống người hắn, khiến cho người luôn cao cao tại thượng như La Mục Khải cũng phải khụy xuống, máu từ trong miệng hộc ra bên ngoài.

"Quỷ Vương đại nhân..." Bất Âm chạy lại chỗ hắn vô tình cũng bị thiên lôi giáng xuống một đòn.

Cục diện lúc đó vô cùng hỗn loạn, số lượng âm hồn tăng lên vượt quá mức quy định. Số người còn lại trên dương thế chỉ đếm trên đầu ngón tay, sau khi La Mục Khải tỉnh lại. Thấy cảnh này, hắn đã dùng hai ngàn năm linh lực của hắn để hồi phục phòng sách, khiến cho những quyển sổ sinh tử đã bị cháy kia quay lại hiện trạng ban đầu.

Trật tự lúc bấy giờ được lặp lại theo quy luật, La Mục Khải cũng ở ẩn dưỡng thương hơn một trăm năm.

Nguyệt Lão biết chuyện hắn ở ẩn nên mới giúp hắn cưới vợ, là người trong lòng mà La Mục Khải từng nhắc đến. Cho nên nói Quỷ Hậu đã phòng đơn gối chiếc hơn một trăm năm đợi Quỷ Vương rồi!

"Nguyệt Lão à tôi có thể hỏi rốt cuộc Mạnh Bà hiện tại đang ở đâu?" Bất Âm mạo mụi hỏi, vì cô đã tìm hơn trăm năm nay, không hề thấy bóng dáng của người phụ nữ kia.

Anh nghe cô hỏi xong thì cười ẩn ý, rồi anh nói:"Ta đã đoạ cho Mạnh Bà một kiếp khác rồi, đợi khi nào Quỷ Vương nhà các người xuất quan thì hẳn quyết định."

...

Dương Uyển Chi thu dọn hành lý, đeo balo xuống lầu. Dương ma ma trợn mắt hỏi ngay:"Con đi đâu đấy?"

"Con đi du lịch vài ngày." Cô hờ hững đáp.

Dương ma ma gỡ miếng dưa leo trên mặt xuống, bà ấy la oai oái:"Nhà ta giàu thế nào mà con có tiền đi du lịch hả? Có phải hôm nay nhà đó trả tiền sộp không? Chia cho mẹ với."

"Đi xe buýt thôi. Tiền con đưa mẹ hết rồi, không có thêm đồng nào nữa đâu."

Nói rồi cô mang giày rời khỏi nhà, bỏ lại Dương ma ma kêu í ới.

"Xin chào bác tài, tôi muốn tới ngọn núi S."