Cố Phong Thành cau mày, giọng cảnh cáo:" Không được làm tổn thương đến cô ấy!”
“ Nếu mày dám báo cảnh sát ". Người đàn ông cao gầy uy hϊếp:" Tao sẽ gϊếŧ nó ngay!”
Cố Phong Thành trầm giọng:" Để tôi nói chuyện thêm vài câu với cô ấy ".
“ Chuẩn bị tiền xong rồi hãy nói ". Người đàn ông cao gầy hừ một tiếng, cúp điện thoại.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói, người đàn ông chột dạ, vội vàng đi ra ngoài.
Tống Khinh Ca tựa vào góc tường, đáy mắt ẩm ướt, ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà cũ kỹ, trong tai vẫn vang lên giọng nói trầm thấp của Cố Phong Thành.
Không biết tại sao, người đầu tiên cô muốn cầu cứu là anh, cho dù cô biết, thái độ của cô đối với anh rất tệ, nhưng trong lòng, lại không ngừng một lần muốn lệ thuộc vào anh, tín nhiệm anh. Đặc biệt khi nghe giọng anh nói …
Cạch một tiếng, cửa liền bị mở ra.
Tống Khinh Ca hồi phục lại tinh thần, nhìn sắc mặt bất thiện của người đàn ông trước mặt thì lại thấy sợ hãi, biết rõ sau lưng là tường, không có đường lui nhưng vẫn cố gắng nhích về phía sau.
“ Hải Căn, mày muốn làm gì?" Người đàn ông cao gầy đi vào, Thấy Hải Căn cầm dao thì ánh mắt liền căng thẳng.
“ Cút sang một bên ". Hải Căn vốn không thoải mái, quát xong, ánh mắt không hảo ý tiến về phía Tống Khinh Ca.
Nhìn hắn từng bước lại gần, Tống Khinh Ca lùi về một góc, hỏi:" Anh muốn làm gì?"
Hải Căn đứng trước mặt cô, nhìn cô miệng tậc tậc hai tiếng:" Xinh thế này là phải hủy dung, thật đáng tiếc ".
Một giây kế tiếp, hắn lấy dao ấn vào mặt Tống Khinh Ca, cô cảm giác dao lạnh như băng, vô cùng khϊếp sợ, cả người run lẩy bầy.
Khi hắn đang định xuống tay, thì người đàn ông cao gầy lao đến cản hắn, khiến cho dao rơi xuống.
Hải Căn không đề phòng, cả người ngã xuống mặt đất, không vui đứng lên:" Thằng khốn, mày muốn tạo phản hả?"
“ Mày quên lời Anh Sơn rồi sao?" Người đàn ông cao gầy lập tức lấy Anh Sơn ra làm bia đỡ đạn, giọng có vẻ hợp tình hợp lý:" Chúng ta không được động vào cô ta!” Nếu người phụ nữ này bị hủy dung, còn có thể mang đi đổi lấy 100 vạn hay sao?
“ Là Cố chủ vừa gọi điện yêu cầu hủy dung, đánh gẫy tay!” Hải Căn hừ một tiếng.
Tống Khinh Ca nghe xong, kinh hãi, sắc mặt tái nhợt.
Người đàn ông nhíu mi:" Chuyện này, có phải nên đi hỏi Anh Sơn không?"
“ Cố chủ yêu cầu, Anh Sơn không đáp ứng thì có thể làm gì?" Hải Căn nói xong, một lần nữa cầm dao lên, không vui nói:" Cút ra, mày đừng có cản. Sao nào, mày thích nó, không nỡ à?"
“ Tao chỉ lo Anh Sơn sẽ trách mắng ". Người đàn ông cao gầy lẩm bẩm.
Hải Căn cười, nhìn về phía Tống Khinh Ca:" Xinh đẹp thế này, chưa được ngủ cùng đã bị hủy dung, thật đáng tiếc … Nếu không nhân cơ hội này, anh em chúng ta, ngủ với cô ta rồi hãy nói?"
“ Mày muốn chết!” Người đàn ông mặc dù đối với Tống Khinh Ca vô cùng thèm thuồng, nhưng bị 100 vạn kia đè nén lại.
“ Sợ cái gì, mày không nói, tao không nói, ai biết?" Hải Căn vỗ vào ngực, nói:" Theo kinh nghiệm của tao, bước đầu mà hủy dung, đánh gãy tay, thì bước tiếp theo sẽ yêu cầu chúng ta gϊếŧ nó, anh em ta, chớ nên lãng phí.”
Tống Khinh Ca vô cùng khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông cao gầy.
“ Mày trước hay tao trước?" Hải Căn sớm vì sắc mà mê mẩn, chẳng qua cố ý nói: “ Nếu không, hôm nay tao nhường mày?"
Người đàn ông cao gầy dừng một chút, nói:" Mày trước đi ".
“ Vậy thì tao không khách khí ". Hải Căn cười gian trá, bắt đầu tháo dây lưng:" Mày ra ngoài canh cho tao ".
Nghe thấy tiếng cởi dây lưng, Tống Khinh Ca cực kỳ hoảng, run rẩy, khi thấy Hải Căn cười đắm đuối chuẩn bị nhao tới thì nghe rầm một tiếng, hắn lập tức ngã xuống.
“ Mau cởi trói cho tôi!” Tống Khinh Ca hướng về người đàn ông cao gầy giơ tay lên.
Người đàn ông ném cây côn trong tay sang một bên, vơ lấy dao cắt sợi dây trói cho cô, thỉnh thoảng ngừng lại hỏi:" Nếu mày chạy trốn thì sao?"
Tống Khinh Ca cười nhạo:" Tôi không biết chỗ này, lại là một người phụ nữ, có thể trốn thoát khỏi tay anh sao?"
Người đàn ông vẫn chần chờ.
“ Anh không còn đường lui nữa rồi ". Tống Khinh Ca nhìn hắn:" Cởi dây, đưa tôi ra ngoài, anh sẽ nhanh chóng có 100 vạn ".
“ Mày đừng có ra vẻ với tao!” Người đàn ông hung hăng dằng một cái, chỉ cắt dây trói chân cho cô, sau đó đưa cô ra cửa.
Đi ra khỏi ngôi nhà, Tống Khinh Ca mới phát hiện đây ở giữa sườn núi, vô cùng hoang vu, quanh đây toàn cỏ dại, không có người sinh sống.
Chân cô bị trói quá lâu, cộng với đói và mệt mỏi, Tống Khinh Ca đi không được nhanh, đi được nửa tiếng, cảm thấy không thể đi tiếp được.
Từ lúc rời khỏi căn nhà hoang, người đàn ông vô cùng khẩn trương, thỉnh thoảng lại cảnh giác nhìn bốn phía, tìm một rừng cây mới lấy điện thoại ra, mở máy lập tức gọi đến số điện thoại trước đó Tống Khinh Ca bấm, giọng hung tợn:" A lô, tiền chuẩn bị xong chưa?"
“ Chuẩn bị xong ". Cố Phong Thành cau mày, vì chờ cuộc điện thoại này mà lòng anh như lửa đốt.
Người đàn ông cao gầy suy nghĩ một chút:" Nửa tiếng nữa, mày đến nhà máy hóa chất bỏ hoang, đến lúc đó tao điện thoại cho mày ".
“ Đợi một chút!” Cố Phong Thành lo lắng, trầm giọng nói:" Tôi muốn nghe giọng cô ấy, nếu không …”
Người đàn ông cao gầy không nhịn được, đành đưa điện thoại cho Tống Khinh Ca.
“ Phong Thành …” Tống Khinh Ca nghẹn ngào.
Cố Phong Thành cực kỳ lo lắng cho cô, cố gắng điều chỉnh giọng trấn an:" Khinh Ca, đừng sợ, đã có anh đây rồi ".
Người đàn ông cao gầy đoạt lấy điện thoại, lạnh lùng nói:" Một mình mày, nếu như tao phát hiện có cảnh sát đi theo, hoặc có bất cứ ai đi theo, tao lập tức gϊếŧ nó!”
“ Tiền tôi sẽ giao cho anh ". Cố Phong Thành giọng uy hϊếp:" Tốt nhất anh nên hiểu, nếu như cô ấy có chuyện gì, anh không chỉ không nhận được một phần tiền nào, mà tôi cũng tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cho anh ".
Người đàn ông đưa Tống Khinh Ca đi vào sâu trong rừng cây.
--
Tát Lỵ đi vào, hơi khom người:" Cốc tiểu thư muốn gặp ngài ".
Kim Sênh hỏi:" Cốc tiểu thư nào?"
“ Là người đối với ngài nói năng lỗ mãng ". Tát Lỵ nói.
Kim Sênh hơi giật mình, nói:" Không gặp ".
Tát Lỵ vừa ra đến cửa, Kim Sênh liền nghe thấy tiếng ồn ào truyền vào, rất nhanh Tát Lỵ lại đi vào:" Cốc tiểu thư nói, hôm nay nhất định phải gặp ngài, nếu không cô ấy không đi ".
Kim Sênh khẽ thở dài:" Mời cô ta vào ".
Tát Lỵ Đi ra, Cốc Tâm Lôi liền lao vào.
Cốc Tâm Lôi đang muốn vào cửa thì Tát Lỵ cản lại, ý bảo cô mở cái hộp trong tay ra để kiểm tra. Cốc Tâm Lôi mặc dù tức giận, nhưng lại sợ Tát Lỵ, nên không thể làm gì, đành phải mở hộp ra.
Bên trong là nước trái cây.
Tát Lỵ thu tay về, đưa cô vào.
Khi Cốc Tâm Lôi thấy Kim Sênh đứng ở bậc thang thì trợn tròn mắt.
Cô thấy Kim Sênh mặc bộ quần áo màu xám tro, trên vai khoác một chiếc áo vàng sõa xuống, tóc búi, không đeo bất cứ đồ trang sức nào nhưng cả người toát lên khí chất cao quý, loại khí chất này khiến cho cảnh sắc xung quanh dù hoa lệ đến đâu cũng phải khiêm nhường.