Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 238: Ai nói tao không dám

« Chương TrướcChương Tiếp »
“ Nói với Anh Sơn ". Tống Khinh Ca ổn định lại tinh thần:" Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy ".

Người đàn ông cao gầy cười hắc hắc:" Anh Sơn đi rồi ". Hắn đi đến gần cô, ngồi xổm xuống, đắm đuối nhìn, giọng lỗ mãng:" Cô em muốn nói chuyện gì, cứ nói với anh đi ".

Tống Khinh Ca cau mày, che giấu hốt hoảng hỏi:" Vì sao các anh lại bắt cóc tôi?"

Người đàn ông cao gầy nhún vai, cười gian trá:" Vì sao anh phải nói cho cô em biết?" Nói xong, liền đưa tay sờ vào mặt cô.

Tống Khinh Ca chán ghét, nghiêng đầu, né tránh hắn.

Người đàn ông không vui:" Hừ, giả bộ cái gì? Nếu không phải Anh Sơn lên tiếng, ông mày đã sớm “xử” mày rồi ".

Nghĩ đến tình cảnh của mình, cô cau mày, trong mắt lóe lên ý nghĩ:" Anh thả tôi ra đi, anh muốn bao nhiêu tiền, anh cứ việc ra giá ". Cô không biết vì sao bọn họ lại bắt cóc cô, nhưng nếu như Anh Sơn không muốn bọn chúng động vào cô, như vậy nhất định là có người đứng phía sau. Không phải là Tả Mạc, thì là ai?

Ánh mắt người đàn ông cao gầy xẹt qua một tia kinh ngạc, hừ một tiếng:" Cô em định mua chuộc anh sao?" Nhưng mà, tuy nói vậy, hắn vẫn không khỏi mong đợi.

Nhìn sắc mặt của hắn, Tống Khinh Ca đột nhiên cảm thấy hi vọng, thấp giọng nói:" Anh Sơn là đại ca của các anh, bắt cóc tôi, anh ta trả cho các anh bao nhiêu tiền?"

Người đàn ông cao gầy không lên tiếng, chỉ nhìn cô.

“ Nếu như anh ta nhận được từ người khác 10 vạn, thì cũng chỉ cho anh được 2 vạn thôi ". Tống Khinh Ca thấp giọng, nhưng lời nói vô cùng rõ ràng.

Người đàn ông dương dương mi, mím môi, vẫn không lên tiếng.

Trong lòng cô phần nào sáng tỏ, sau đó tiếp tục công kích vào lòng tham của hắn:" Nếu như anh thả tôi, tôi sẽ cho anh 50 vạn ".

Ánh mắt người đàn ông sáng lên, hơi ngu ngốc nhìn cô, rồi cố ý hỏi:" Cô em nghĩ có thể dễ dàng mua chuộc anh vậy sao?"

Tống Khinh Ca lạnh lùng nói:" Nếu như anh không có hứng ". Tống Khinh Ca hướng ra bên ngoài cửa, ngoài đó còn 2 người đàn ông đang ngồi gần đống lửa:" Tôi nghĩ, số tiền như vậy có rất nhiều người …”

Người đàn ông cao gầy liếc mắt ra cửa, trong lòng nhẩm tính, 50 vạn, quá hấp dẫn. Nếu không đồng ý, e là hai thằng nhãi ngoài kia sẽ đồng ý với cô, thay vì để tiền vào tay kẻ khác, không bằng đút vào túi mình.. Nhưng mà, như vậy quá mạo hiểm, nếu như Anh Sơn biết.. mặc kệ đi, hắn vẫn bị số tiền kia dẫn dụ, hắn thấp giọng:" Tao muốn 100 vạn tiền mặt ".

Tống Khinh Ca nhìn hắn, trầm mặc mấy giây, rồi gật đầu.

“ Tiền ở đâu?" Người đàn ông cao gầy lập tức hỏi.

“ Tôi gọi điện thoại, sẽ có người mang tiền đến ". Cô nói.

Người đàn ông lập tức đen mặt, nghiến răng:" Mày định lừa tao à! Tao mà cho mày gọi điện thoại, mày báo cảnh sát thì chết tao à?" Nếu cảnh sát mò đến không phải là tự chui đầu vào rọ sao.

Tống Khinh Ca ngửa mặt nhìn hắn, bắt được điểm yếu tham tiền của hắn, nói:" Anh yên tâm, tôi sẽ không báo cảnh sát ". Nhìn hắn do dự, cô nói thêm:" Tôi còn ở trong tay anh, anh sợ gì?"

Người đàn ông không lên tiếng.

“ Nhát gan thì chết đói, không muốn chết đói thì phải gan to ". Tống Khinh Ca châm chọc:" Ngay cả chuyện bắt cóc anh còn dám làm, hiện tại tiền đến tận cửa mà anh còn không dám cầm?"

“ Ai nói tao không dám cầm?" Hắn bị đả kích, càng hăng lên. 100 vạn kia, quả là quá mức hấp dẫn, mắt nhìn thấy miếng thịt béo đưa đến miệng, sao lại nỡ khạc ra?

--

Cố Phong Thành đến thành phố A thì đã là rạng sáng.

Hiện tại có thể xác định là, Tống Khinh Ca sau khi tham gia buổi biểu diễn bị mất tích. Nhưng bởi vì buổi biểu diễn diễn ra ở phía ngoại ô thành phố, nơi này căn bản không có camera đường phố, thậm chí không có mạng internet. Cô bị mất tích, không ai biết.

Cố Phong Thành thông qua Vương Trữ Thanh, liên lạc được với công an của thành phố A, lực lượng lớn bắt đầu đi tìm.

Lòng anh như lửa đốt, không ngừng tự trách, sao lại cãi nhau với cô? Sao lại để cô đi đến thành phố A một mình? Trời mới biết, anh có bao nhiêu ngu ngốc, ngu ngốc nên mới cùng cô so đo. Thời gian cứ trôi qua, mà tin tức của cô một chút cũng không có, thật sự khiến anh hoảng hồn.

Khi anh biết được Sang Lan Cầm đang ở đây thì vô cùng kinh ngạc, sau đó bí mật tra xét thông tin về lộ trình của bà, nhưng không phát hiện được điều gì khả nghi. Thế nhưng, anh vẫn rất nghi ngờ, vì vậy ở trong khách sạn ngăn chặn bà.

“ Sao con lại ở đây?" Sang Lan Cầm nhìn thấy con trai thì vô cùng kinh ngạc. Kể từ đêm hôm đó, mẹ con cãi nhau, hai người gần như không gặp lại.

Ánh mắt Cố Phong Thành quét qua khắp căn phòng, không trả lời ngược lại hỏi:" Mẹ, sao mẹ lại đến thành phố A?"

Nghe giọng anh chất vấn, Sang Lan Cầm không vui:" Mẹ đi đến đâu, còn phải báo cáo với con sao?"

Cố Phong Thành thanh nhỏ một tiếng:" Mẹ, Khinh Ca mất tích rồi ".

Sang Lan Cầm ngẩn người ra, cười nhạo nói:" Cô ta lại giở trò lạt mềm buộc chặt sao?" Dứt lời, cười nhạo báng:" Không khéo con bị nó lừa ".

“ Mẹ ". Cố Phong Thành nhíu mi:" Cô ấy có thể bị bắt cóc ".

Sang Lan Cầm hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến.

“ Có phải mẹ làm không?" Anh hỏi thẳng, quá nhiều sự trùng hợp, khiến cho anh không thể không nghĩ đến khả năng này.

Sắc mặt Sang Lan Cầm trầm xuống, trả lời:" Không phải!”

“ Thật là không phải mẹ không?" Cố Phong Thành nhìn bà.

“ Không phải!” Bà không nhịn được khẽ quát.

Ánh mắt Cố Phong Thành không rời khỏi bà, trầm mặc trong giây lát, nói lời tàn nhẫn:" Tốt nhất là không phải mẹ! Nếu như ai dám làm tổn hại đến cô ấy, bất kể là ai, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!”

Sang Lan Cầm ngẩn người, sau đó cười nhạo nói:" Cố Phong Thành, vì một phụ nữ, con dám nói chuyện như vậy với mẹ?" Sau đó hừ một tiếng:" Con có bản lĩnh thì đi tìm nó đi, ở trước mặt mẹ muốn thể hiện cái gì?"

“ Con sẽ tìm được cô ấy!” Cố Phong Thành mím môi, khẳng định:" Mẹ, mẹ tốt nhất đừng bao giờ liên quan đến chuyện này, nếu không …”

“ Con dám dọa mẹ sao?" Sang Lan Cầm giận mắng.

Cố Phong Thành nhìn bà, trong mắt thâm trầm sau đó xoay người rời đi.

Nghe tiếng đóng cửa lại, sắc mặt Sang Lan Cầm căng thăng, giận không hề ít, sau đó lập tức gọi điện thoại, thấp giọng cả giận nói:" Hủy dung nó, đánh gãy tay nó …” Bà tuyệt đối không cho phép vì một người phụ nữ mà mẹ con bất hòa.

Một người phụ nữ, nếu bị hủy dung, thì còn đàn ông nào thích nữa không? Nếu tay cô ta bị tàn phế, không thể chơi đàn, không thể vẽ tranh, cả đời sẽ vô cùng thống khổ, nghèo rớt mùng tơi, không làm được bất cứ việc gì.

Nghĩ vậy, bờ môi Sang Lan Cầm thoáng một tia cười lạnh.

--

Buổi chiều, hai gã đàn ông ăn no quá, liền rủ nhau ra ngoài, người đàn ông cao gầy liền đi vào, đưa điện thoại cho cô, giọng dọa nạt:" Tốt nhất đừng có làm trò với tao, nếu không, xem tao xử lý mày thế nào ".

“ Mạng của tôi ở trong tay anh, tôi nào dám giở trò?" Tống Khinh Ca tự giễu nói. Cô cầm điện thoại, trong lòng khẽ run, rất nhanh liền bấm một dãy số, nghe thấy giọng nói quen thuộc trầm thấp thì trong mắt dâng lên chua xót:" Là tôi ".

Cố Phong Thành đang từ khách sạn đi ra, nghe thấy giọng nói quen thuộc, dừng chân, hơi ngẩn ra:" Khinh Ca?"

“ Cho tôi mượn 100 vạn, tiền mặt ". Tống Khinh Ca cố gắng đè nén cảm xúc, khóe mắt ẩm ướt, nhìn tên đàn ông trước mặt, không dám nhiều lời.

“ Em ở đâu?" Cố Phong Thành nghe giọng cô khác thường, lo lắng hỏi.

“ Tôi cũng không biết …” Lời cô còn chưa hết, điện thoại đã bị người đàn ông đoạt đi.

“ Mày chuẩn bị 100 vạn tiền mặt ". Người đàn ông cao gầy nói:" Một tiếng sau, tao sẽ gọi lại cho mày ".
« Chương TrướcChương Tiếp »