Chương 237: Thứ của chúng ta không ai giành đi được

Hà Thư Vân tỉnh lại, rùng mình một cái, nhìn bốn phía. Đêm khuya trong linh đường, chỉ có mình bà và linh cữu mẹ nuôi, trong nháy mắt, sợ hãi tập kích khiến cho bà co rúm người lại.

Tối nay, bà và Cốc Vĩnh Thuần ở đây, chỉ còn vài giờ nữa, mẹ nuôi sẽ phải đưa đi hỏa táng.

Nhưng Cốc Vĩnh Thuần đâu? Rõ ràng trước đó bà và ông cùng ngồi một chỗ, áo khoác ngoài của ông vẫn còn ở trên ghế, sao bà mới chỉ ngủ gật mà ông đã không thấy?

Bởi vì sợ hãi, Hà Thư Vân liền đi ra ngoài, bà rất khẩn trương, cảm giác sau lưng có người đi theo, bà quay đầu lại nhìn, nhưng không có lấy một bóng người, linh cữu mẹ nuôi vẫn nằm yên một chỗ, nhưng bà không dám thở mạnh, chạy một mạch rời khỏi.

Khi bà vừa chạy ra cửa thì thấy Cốc Vĩnh Thuần đang đứng, hai tay chắp ở sau lưng, mọi cảm giác sợ hãi biến mất, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà đi đến phía sau Cốc Vĩnh Thuần. đang muốn mở miệng gọi thì nghe thấy ông nói:" Thư Vân, chúng ta ly hôn đi!”

Đêm đông, cực kỳ yên tĩnh, lời của ông cũng như đêm đông, lạnh như băng, lạnh thấu tim Hà Thư Vân, đầu tiên bà sửng sốt, sau đó trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tức giận khó tả, nhưng bà cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng bình tĩnh, đã nhẫn nhịn được 25 năm, giờ phút này, chẳng lẽ không nhẫn thêm được sao?

Bà bình tĩnh lại nói:" Sang năm có đợt bầu cử, nếu giờ ly hôn, sẽ ảnh hưởng đến anh …”

Cốc Vĩnh Thuần không quay lại, đối với lời bà nói, coi như là không nghe thấy, nói:" Trừ phòng ốc trong đại viện, những tài sản khác đều thuộc về em ".

“ Vĩnh Thuần!” Hà Thư Vân tức giận, lời của ông, nghe như gió thoảng mây trôi. Dù biết rằng ly hôn sẽ ảnh hưởng rất lớn, nhưng ông thà buông tay quyền lực, cũng phải cùng bà ly hôn sao? Bà ẩn nhẫn lửa giận:" Hơn hai mươi năm vợ chồng, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy ".

“ Vợ chồng?" Cốc Vĩnh Thuần nhàn nhạt nói:" Em cũng biết, nhiều năm như vậy giữa chúng ta hai từ vợ chồng chỉ là danh xưng ".

Nghĩ đến cuộc hôn nhân trống rỗng, lời nói lạnh nhạt của ông, Hà Thư Vân chất vấn:" Em rốt cuộc đã làm sai điều gì? Sao anh lại đối xử với em như vậy?"

“ Đều là lỗi của anh ". Cốc Vĩnh Thuần than nhỏ:" Vợ chồng nhiều năm như vậy, anh đã không đối xử tốt với em ".

Thái độ của ông, vô cùng rõ ràng. Hà Thư Vân biết, ông muốn ly hôn, tuyệt đối không phải là nói đùa, nhưng chẳng lẽ bà phải cam chịu sao? Hà Thư Vân nước mắt lã chã:" Vĩnh Thuần, nhiều năm bên nhau như vậy, sao anh hết lần này đến lần khác muốn ly hôn? Anh không thể để cho em và Tâm Lôi có một gia đình hoàn chỉnh sao?"

“ Thư Vân ". Cốc Vĩnh Thuần khẽ nói:" Hôn nhân như thế này, em cảm thấy có ý nghĩa sao?"

“ Sao lại không có ý nghĩa?" Hà Thư Vân nói:" Ít nhất, ba chúng ta còn ở chung một chỗ ". Giọng bà cố cứu vãn:" Anh suy nghĩ lại đi, ở tuổi này mà ly hôn, người khác nhìn vào sẽ thế nào? Anh muốn Tâm Lôi phải làm sao?"

Cốc Vĩnh Thuần nhíu mày, nghe tiếng khóc thút thít sau lưng, ánh mắt ông nhìn về phía chân trời xám xịt nói:" Ngày mai anh sẽ cho người đưa đơn ly hôn cho em ".

“ Sao anh có thể như vậy?" Hà Thư Vân khóc, lại chất vấn:" Em và anh đã là vợ chồng hơn 20 năm, chúng ta đã có con gái, sao anh có thể vô cớ ly hôn với em … ". Hà Thư Vân khẽ nấc:" Cốc Vĩnh Thuần, chuyện ly hôn, em không đồng ý ". Nếu như bà không đồng ý, với thân phận bây giờ của Cốc Vĩnh Thuần, cũng không thể ra tòa đưa đơn được. Bà sẽ khuyên bảo ông, tuyệt đối không để ông và người đàn bà kia ở chung một chỗ.

Cốc Vĩnh Thuần cuối cùng cũng quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người bà, giọng nói không còn lạnh nhạt mà thoáng tia cảnh cáo:" Thư Vân, hảo tụ hảo tán, đừng để đến lúc đó người người bàn tán sẽ rất khó coi ".

“ Anh tuyệt tình như vậy, em còn cần quan tâm đến thể diện sao?" Hà Thư Vân nói.

Cốc Vĩnh Thuần thở dài:" Dù thế nào, Tâm Lôi … cũng là con gái của anh, Thư Vân, anh thật sự không muốn làm to chuyện, sẽ ảnh hưởng đến nó, dù sao, nó cũng còn trẻ, đường phía trước còn dài ".

Hà Thư Vân lạnh lùng nói:" Anh thật quá đáng, nhiều năm như vậy, anh có bao giờ quan tâm đến nó, vậy mà bây giờ lại nói là vì nó để ép em ly hôn!”

Một lúc lâu sau, Cốc Vĩnh Thuần mới than nhỏ, cuối cùng nói:" Nó là con gái của ai, anh nghĩ … em là người rõ nhất ".

Hà Thư Vân kinh hãi, chột dạ, nhưng cố chấp cãi lại:" Cốc Vĩnh Thuần, em không ngờ, vì muốn cùng em ly hôn, anh lại nói ra những lời …”

“ Có một số việc, khi vỡ lở ra, đối với mọi người đều không tốt ". Cốc Vĩnh Thuần nhìn bà, sắc mặt không chút gợn sóng:" Bây giờ chúng ta ly hôn, trên danh nghĩa Tâm Lôi vẫn là con gái của Cốc gia, em được chia tài sản, có thể đảm bảo cuộc đời hai mẹ con sống không cần phải lo nghĩ …”

Hà Thư Vân thẹn quá hóa giận, nhưng chột dạ, giờ phút này không dám tranh cãi nữa, đành nhẫn nhịn:" Ly hôn không phải là chuyện của hai người, còn có hai bên gia tộc … Anh cho em thời gian, để cho em suy nghĩ thật kỹ ".

Rạng sáng khoảng sáu giờ, mẹ nuôi Cốc Vĩnh Thuần được đưa đi hỏa táng. Khi trở về đại viện đã gần bảy giờ, Hà Thư Vân cả đêm không ngủ, thấy Cốc Tâm Lôi đang lên lầu liền gọi lại.

Cốc Tâm Lôi vừa ngáp vừa quay người lại, không nhịn được:" Mẹ, chuyện gì?"

Hà Thư Vân đứng ở bậc thang, sắc mặt tái nhợt:" Ba con nói, muốn ly hôn với mẹ ".

Cốc Tâm Lôi đang buồn ngủ lập tức tỉnh hẳn:" Mẹ …”

Mắt Hà Thư Vân ửng đỏ:" Tâm Lôi, sau này chỉ còn hai mẹ con ta ".

“ Con.. có thể ở với ba không?" Cốc Tâm Lôi lo lắng hỏi, ở với Hà Thư Vân, làm gì còn là đại tiểu thư Cốc gia nữa.

Hà Thư Vân lắc đầu, thấp giọng nói:" Ba nói, để cho con theo mẹ ".

“ Mẹ!” Cốc Tâm Lôi khóc òa … Cô phải làm gì bây giờ?

Hà Thư Vân kéo cô lại.

“ Không phải vì bà ta chứ?" Cốc Tâm Lôi ngẩng đầu hỏi.

Hà Thư Vân gạt lệ:" Ba con đã quyết định muốn về với bà ta, vứt bỏ mẹ con chúng ta ".

Cốc Tâm Lôi sáng tỏ, nảy sinh hận ý:" Sao ba có thể như vậy? Mẹ, nếu như không có bà ta, có phải ba sẽ không ly hôn với mẹ?"

Hà Thư Vân nhìn Cốc Tâm Lôi, sau đó gật đầu một cái.

“ Mẹ, mẹ yên tâm ". Cốc Tâm Lôi cắn môi, hất cằm trong mắt nổi lên tia độc ác:" Con tuyệt đối không cho bà ta thực hiện được … Bất cứ ai muốn cướp đi thứ thuộc về chúng ta, con sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.”

“ Tâm Lôi, đừng làm chuyện hồ đồ ". Hà Thư Vân nói.

“ Mẹ, chúng ta bị ép đến cửa, chẳng lẽ mẹ cam chịu?" Cốc Tâm Lôi nhìn bà.

Hà Thư Vân cúi đầu gạt lệ.

“ Mẹ, đưa con tiền!” Cốc Tâm Lôi nói:" Mẹ có bao nhiêu đưa con bấy nhiêu ".

“ Con muốn làm gì?" Hà Thư Vân hỏi.

“ Mẹ đừng xía vào, để yên con làm là được rồi ". Cốc Tâm Lôi nghiến răng:" Mẹ yên tâm, nhưng thứ thuộc về chúng ta, không ai giành đi được ".

--

Xe chạy thẳng về phía trước, thỉnh thoảng lắc lắc lư khiến cho Tống Khinh Ca choáng váng, mơ màng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe cũng ngừng lại, khi mở xe ra trời đã sáng, táp vào mặt là không khí vô cùng lạnh. Cô co rúm người lại, thân thể rất mệt mỏi.

“ Không nghĩ đến cô em lại xinh đẹp như vậy!” Người đàn ông cao gầy ra phía sau xe, nhìn cô cười ha haa: “Anh em chúng ta có diễm phúc rồi ".

Tống Khinh Ca nghe vậy thì trong lòng run sợ, cúi đầu, mặc cho tóc che mặt cô.

Một người đàn ông đến vác cô lên vai bước đi.

“ Hải Căn ". người đàn ông cao gầy đi theo sau, không vui nói:" Mày đứng lại cho tao!”

Hải Căn nhổ nước bọt quát:" Cút ngay.”

Người đàn ông cao gầy tiến đến ngăn hắn lại, không phục nói:" Nếu không có tao, cô ta đã chạy thoát rồi …”

“ Mày dám cùng tao tranh sao?" Hải Căn nói.

Hai người đàn ông đang cãi nhau thì có một người đàn ông khác đi đến, gào lên:" Cãi nhau cái gì thế? Có phải chán sống hết rồi không?"

“ Anh Sơn ". Mới vừa rồi hai gã còn cãi nhau, nghe thấy vậy lập tức im miệng.

“ Người phụ nữ này có ích cho tao, chúng mày cấm được đυ.ng vào ". Ánh mắt hắn độc ác:" Nếu đứa nào không nghe lời tao, cẩn thận tao cắt đứt chân đứa ấy ".

Hai người đàn ông vội vàng vâng vâng, mặc dù trong lòng còn bất bình nhưng không dám dài dòng thêm nữa.

--

Tống Khinh Ca bị giam ở phòng trong, cô nghe thấy ở bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của đàn ông, còn có tiếng của củi lửa, trong lòng vô cùng luống cuống.

Cô quan sát xung quanh, nơi này đổ nát, cũ kỹ, nhìn qua là một căn phòng bỏ hoang từ lâu, gió lạnh thổi vào góc tường khiến cho cô co rúm người lại. Làm sao giờ? Nghĩ đến thái độ của Hải Căn, cô cảm thấy vô cùng run sợ.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông cao gầy đi đến, ném cho cô một túi bánh.

“ Đợi một chút!” Tống Khinh Ca gọi hắn lại.

Người đàn ông cao gầy quay lại.

“ Tôi muốn gặp Tả Mạc ". Cô cất giọng nói.

Người đàn ông cao gầy sửng sốt, cười hắc hắc, nhìn cô đầy ý vị, hỏi ngược lại:" Tả Mạc là ai?"

Lần này, đến lượt Tống Khinh Ca kinh ngạc, cái người tên Anh Sơn kia, không phải là người bên cạnh Tả Mạc sao?