Chương 236: Tự cứu

Khi Tống Khinh Ca tỉnh lại, cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, ở trong một khung gian vô cùng chật hẹp, tay chân cô đều bị trói, miệng bị dán băng dính, không động đậy được khiến cho cô hoảng hốt.

Nhớ lại lúc trước đó, khi chiếc taxi dừng lại ven đường, giống như là cố ý đợi cô, sau đó hai người đàn ông bước đến, giống như cô là mục tiêu rõ ràng.

Đây là âm mưu bắt cóc.

Nhưng người muốn bắt cóc Tống Khinh Ca là ai? Cô ở thành phố A, trừ Hoàng Thư Duệ ra không quen biết ai, hơn nữa hai người đàn ông vừa rồi cô cũng chưa từng gặp qua.

Còn nữa, lúc này cô đang ở đâu?

Cô cố gắng nghe thật kỹ âm thanh bên ngoài, nghe thấy tiếng gió, cảm thấy không gian chật hẹn này luôn luôn di động, hơn nữa lại còn lắc lư. Cô đoán, cô đang ở sau cốp xe.

Làm sao bây giờ?

Cô không thể ngồi chờ chết được!

Cô cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại.

Kêu cứu, e là không thể được.

Như vậy, chỉ có thể tự cứu.

May mắn, tay cô bị trói về phía trước, cô dễ dàng xé lớp băng dính ở trên miệng, sau đó, tay bắt đầu khua khắp xung quanh, vận dụng những gì cô biết về cấu tạo sau của cốp xe, cô từ từ thăm dò.

Cô đối với cấu tạo của cốp xe không quá biết, nhưng cũng biết được có thể mở được cốp xe từ bên trong.

Cô không ngừng sờ soạng, cũng không biết đυ.ng phải cái gì, đột nhiên từ trong cốp xe có một kẽ sáng, mặc dù

chỉ là một kẽ sáng nhưng so với một mảng đen tối thì khá hơn nhiều.

Sau đó, cô không phí quá nhiều sức lực, chỉ nghe một tiếng cạch, cốp xe mở ra. Thừa dịp trời tối, cô nhìn thấy hai bên đường không ngừng chuyển động cùng với tiếng gió. Cô cắn răng, từ trên xe lăn người xuống.

Xe đang chạy với tốc độ cao, cô từ trên cốp lăn xuống, bởi vì quán tính, bị văng ra rất xa. Sau đó, lăn về gần lề đường, đầu và lưng đồng thời truyền đến cảm giác đau đớn.

Hai bên đường không có đèn, thỉnh thoảng có xe lái qua, nếu như không mau chóng rời đi, khả năng bị xe phía sau đâm phải là vô cùng cao.

Bởi vì xe bị mở cốp, đèn báo ở vô lăng nháy khiến cho người lái xe phát hiện bất thường.

Tống Khinh Ca chịu đựng đau đớn, bò dậy, chân bị trói, chỉ có thể nhảy, thật vất vả mới đến bên lề đường. Khi đang định tìm cách mở dây trói thì thấy phía xa có đèn rọi, cô cả kinh nhảy vào một đám cây, không nhúc nhích.

Khi thấy đèn xe ngày càng gần, cô ngừng thở. Nhìn qua lùm cây, cô thấy chiếc xe kia đang đi chậm lại, loáng thoáng nghe thấy giọng đàn ông nói chuyện.

Khi cô cho là chiếc xe sắp rời đi, khi chiếc xe còn cách cô bốn, năm thước liền dừng lại, trên xe, ba người bước xuống, cầm đèn pin, bắt đầu tìm kiếm ở ven đường.

Tống Khinh Ca hốt hoảng, người đẫm mồ hôi, sống lưng một trận lạnh như băng, tay và chân đều bị trói, động cũng không dám động.

Khi đèn pin rọi thẳng vào mặt cô, thì cô tuyệt vọng, cô không may mắn trốn thoát. Một người đàn ông cao gầy bước đến, hùng hổ túm lấy áo cô:" Muốn chạy trốn, không dễ như vậy đâu!”

Người đàn ông xách cô lên, như xách một con gà, khi hắn chuẩn bị nhét cô trong cốp xe, thì bị người khác ngăn lại:" Nếu cô ta lại trốn thì làm sao bây giờ?"

Người đàn ông cao gầy hừ một tiếng:" Nếu cô ta không sợ chết, thì cứ tiếp tục nhảy xuống xe.” Hắn cười, dương dương đắc ý nói:" Thật may là đã đề phòng chiêu này, tao đã đặt trong áo cô ta một chip định vị, bất kể cô ta chạy tới đâu, chúng ta tìm đến tới đó!”

Nói xong, hắn lại dán băng dính vào miệng Tống Khinh Ca, sau đó hung tợn nói:" Tốt nhất là nên biết điều một chút, nếu không đừng trách anh em tôi ra tay ".

--

Hứa Uyển liên tục gửi tin nhắn Wechat nhưng không nhận được một tin phản hồi, liền gọi điện thoại cho Tống Khinh Ca. Nhưng điện thoại lúc nào cũng trong tình trạng tắt máy.

Cô liền gọi điện thoại cho hàng xóm, mới biết Tống Khinh Ca không ở nhà, càng lo lắng liền gọi điện thoại cho Ô Tĩnh.

Ô Tĩnh đang xem văn bản, thấy số điện thoại của Hứa Uyển thì giật mình, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười yếu ớt, giọng mập mờ hỏi:" Rốt cuộc cũng biết gọi điện thoại cho tôi?"

Lúc này, Hứa Uyển làm gì có thời gian cùng anh ba hoa:" Ô Tĩnh, giúp em một chuyện ".

“ Thù lao là gì?" Ô Tĩnh giọng nhạo báng.

“ Em thật sự có việc cần anh giúp ". Hứa Uyển nhíu mày nói.

“ Tôi cũng không đùa với em ". Ô Tĩnh vui vẻ cười, người phụ nữ này, lẩn cũng lâu rồi:" Giúp một tay, OK, không thành vấn đề nhưng mà tôi phải được uống rượu mời ".

Ô Tĩnh!” Hứa Uyển nói thẳng:" Em không gọi được Khinh Ca ". Trước đó, ngày nào hai người cũng gọi điện, nhắn tin cho nhau nên luôn nắm được hành trình của đối phương.

Nghe giọng cô lo lắng, Ô Tĩnh không đùa nữa, hỏi:" Không phải cô ấy đi thành phố A sao? Không gọi điện thoại được, chắc là đang ngồi trên máy bay ".

“ Cậu ấy nói rằng rạng sáng sẽ có chuyến bay về thành phố Z ". Hứa Uyển nói:" Vừa rồi, em gọi điện thoại cho hàng xóm, nói là cậu ấy không có nhà ".

Ô Tĩnh nhíu mày nói:" Lần cuối cùng em liên lạc với cô ấy là lúc nào?"

“ 10 giờ tối hôm qua ". Hứa Uyển giọng gấp gáp:" Cô ấy nói đã biểu diễn xong rồi ".

“ Em đừng lo, để anh nghĩ cách, ". Ô Tĩnh an ủi nói. Tâm tình anh không tệ, bởi vì khi cô gặp khó khăn liền nghĩ đến anh đầu tiên để xin giúp đỡ, điều này cho thấy trong lòng cô anh cũng có vị trí.

Ô Tĩnh nhờ nhân viên hàng không kiểm tra, Tống Khinh Ca không có chuyến bay trở về thành phố Z. Sau đó, anh lại gọi đến khách sạn, mới biết tối hôm qua cô cũng không trở về khách sạn.

Cố Phong Thành đang ở thủ đô để bàn chuyện mua lại công ty thì nhận được điện thoại của Ô Tĩnh.

“ Đại Boss ". Giọng Ô Tĩnh nghiêm trọng:" Khinh ca mất tích rồi ".

Nghe giọng của Ô Tĩnh, tuyệt đối không giống như nói đùa, Cố Phong Thành căng thẳng, tim như muốn nhảy ra ngoài:" Chuyện gì xảy ra vậy?"

“ Tối hôm qua, cô ấy biểu diễn xong liền mất tích, không trở về khách sạn, cũng không có chuyến bay về thành phố Z, điện thoại cũng tắt máy …” Ô Tĩnh thấp giọng nói:" Rất có thể … cô ấy bị bắt cóc rồi ".

Cố Phong Thành rời khỏi phòng họp, bước nhanh ra bên ngoài, người còn chưa bước ra khỏi phòng họp đã bấm điện thoại cho Vương Trữ Thanh:" Anh bảy …”

--

“ Vẫn chưa có tin tức gì sao?" Kim Sênh hỏi.

Ha Giả khom người, cung kính nói:" Người bán ngọc phật khăng khăng là do hắn nhặt được …”

Kim Sênh thất vọng.

Ha Giả lưỡng lự một hồi rồi nói:" Thật ra, ngài có thể nhờ ngài ấy giúp một tay?" Chuyện tiến triển khá chậm, bởi vì đây không phải nước của ông, rất nhiều chuyện muốn làm nhưng gặp khá nhiều khó khăn.

Kim Sênh hơi cau mày, sao bà lại chưa từng nghĩ đến việc nhờ Cốc Vĩnh Thuần giúp? Nhưng mà … bây giờ bà không muốn cho Cốc Vĩnh Thuần biết con gái của hai người vẫn còn sống.

“ Máy bay chuyên dụng gặp chút vấn đề ". Ha Giả nói:" Thời gian trở về nước có thể bị lui lại một ngày ".

Kim

Sênh khẽ gật đầu, ý nói rằng đã biết.

Ha Giả nhìn sắc mặt của bà, lại hơi cúi đầu, nói:" Thư ký của ngài ấy đến, nói rằng xế chiều muốn mời chúng ta đi thăm cố cung ".

Cố cung?

Kim Sênh hơi giật mình, cố cung tiếp giáp với đại viện, nơi ấy lúc trẻ họ từng ở.

Ha Giả dừng lại một chút, giọng nói mang theo thăm dò, hỏi:" Vậy Có đồng ý không?"

“ Đồng ý đi!” Kim Sênh thấp giọng nói. Lần này, bà đã vượt qua muôn vàn khó khăn, mới có thể cùng Ha Giả trở lại cố quốc, ngày mai phải rời đi, cả đời này bà cũng không có cơ hội để trở lại.