Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 17: Rõ ràng là thuận nước đẩy thuyền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh mắt Tống Khinh Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói với Lão Chung: " phía trước dừng lại

một

chút."

Từ tiệm thuốc bước ra, cô đem thuốc tránh thai bóc ra, cho vào miệng sau đó uống vài hớp nước suối.

Mùa đông, lại uống nước lạnh, cổ họng có chút nghẹn.

Cô mơ hồ nhớ lại, lần đầu anh có mang bảo vệ. Nhưng tối hôm qua, khi thỉnh thoảng tỉnh táo lại, cô lại thấy anh không có mang bảo vệ.

Không thể để lại bất cứ hậu quả gì, đó mới là điều quan trọng.

--

Thấy An Ny đưa điện thoại di động cho mình, Tống Khinh Ca giật mình. Điện thoại di động của cô không phải đã rơi ở

Ngân Hà Cửu Thiên sao?

" Là Tả thiếu sai người mang đến." An Ny nói.

Nhắc đến Tả Mạc, Tống Khinh Ca cảm giác kinh tởm.

An Ny nói: " Túi xách của cô.. Tả thiếu nói, mời cô đến lấy."

Cô cười lạnh, túi xách mặc dù là túi hạn chế phiên bản toàn cầu, trong túi còn có

một

số văn kiện bí mật nhưng Tả Mạc làm sao có thể nghĩ rằng cô ngu xuẩn đến mức vì

một

vật cá

nhân

mà đi tìm hắn?

An Ny nhìn sắc mặt cô không được tốt: " Tống tổng, tối hôm qua tôi ở bên ngoài đợi suốt,

nhưng lúc sau lại nghe nói cô đã đi rồi, điện thoại của cô cũng không gọi được, cô không sao chứ?"

"

Tôi không sao." Ánh mắt Tống Khinh Ca lạnh nhạt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: " An Ny, là ai nói cho cô biết Tả Mạc biết tin tức của mấy người bên châu phi?"

" Tả thiếu gọi điện thoại tới đây nói thế." An Ny nói: " Điện thoại là tôi nhận, Tống tổng, sao vậy?"

" Không sao." Cô nói, Vodka hôm qua tác dụng vẫn còn chưa hết, cô đến bây giờ vẫn đầu vẫn hơi đau. Có

một

số việc càng nghĩ càng loạn.

An Ny nói: " Bên cô nhi viện, lúc trước cô từng giúp đỡ bọn họ quần áo ấm và mua thêm khí đốt giữ ấm, viện trưởng bên đó vừa gọi điện

hỏi và có lời cảm ơn."

Tống Khinh Ca xoa xoa trán, gần đây bận việc đến

hôn

mê, cô quên mất chuyện này: " Cô lấy 20 vạn trong tài khoản tôi gửi qua cho họ."

" Trong tài khoản cô hiện tại còn 21 vạn." An Ny nói: "

Hiện tại công ty mỗi tháng phải trả lợi tức cho ngân hàng 100 vạn, bên phía cô nhi viện, tôi giúp cô từ chối."

" 20 vạn với công ty mà nói, cũng chỉ như muối bỏ biển, không thể hóa giải được gì cả." Tống Khinh Ca nói: " Nhưng đối với cô nhi viện, có thể thay đổi được hoàn cảnh sống của bọn họ." Lúc 6 tuổi, cô từng ở cô nhi viện, trong trí nhớ của cô, mùa đông đến, rất lạnh.

" Tống tổng, cô không cần thiết phải như vậy." An Ny không hiểu: " Tập đoàn Tống thị hiện tại còn không biết có bảo toàn được không, cô tại sao còn.."

" Đi đi" Cô không muốn nhiều lời: " Rút tiền về, gửi qua bên đó." Tống thị gặp cảnh khốn khó, khó có thể thay đổi. Đối vối cô nhi viện, có lẽ cô chỉ giúp được như vậy.

--

Muốn đoạt lại tiền mà những người châu phi lừa mất, xem ra rất khó.

Tống thị chủ yếu kinh doanh về thực phẩm cho trẻ em, có

một

chút về đất đai. Hiện tại, thực phẩm cho trẻ em bị cạnh tranh quá gay gắt, lượng bán ra bị giảm so với năm trước. Mà kinh doanh nhà đất hiện nay càng thêm ảm đạm. Tống thị có vài miếng đất, nhưng vẫn chẳng thế mở rộng thêm được.

Hiện tại, có thể hóa giải tình cảnh của Tống thị, chỉ có cách là đi tìm nhà đầu tư vốn.

--

Đánh Tennis xong, Cố Phong Thành cùng Cao Tử Thụy ngồi bên sân bóng uống nước.

" Phong Thành, trên cổ là dấu gì vậy?" Cao Tử Thụy cười như không cười hỏi.

" Bị

một

con cún cắn." Cố tiên sinh nhàn nhã uống hớp nước, mới vừa đánh bóng xong, rất nóng. Anh chỉ thích chơi Tennis, vận động cho mồ hôi ra đầm đìa, cảm giác giống như giải thoát, rất nhẹ nhõm.

" Cậu là Công hay là thụ? Cao Tử Thụy lời nói chẳng có gì tốt đẹp.

Cố Phong Thành thưởng cho anh ta

một

cái nhìn khinh bỉ.

" Đừng có nói với tôi, cậu bị "cong"?" Cao Tử Thụy cố ý khıêυ khí©h.

" Biến!"

Cao Tử Thụy hớn hở nói: " Tôi đọc sách không ít, không hiểu cái gì gọi là "biến". Cố tiên sinh, cậu là thụ thật à? Thụ như thế nào?"

Cố Phong Thành cầm chai nước khoáng ném về phía anh ta.

" Cậu xem, kia là ai?" Cao Tử Thụy chỉ về phía sau lưng Cố Phong Thành.

Cố Phong Thành không thèm để ý đến lời anh ta nói. Chai nước kia, chuẩn xác bay, hướng bay là đến hạ vị của người nào đó. Nhưng người kia thân thủ phi phàm, không có tránh ngược lại thuận tay bắt được.

" Này, cô gái kia." Cao Tử Thụy cầm chai nước đi tới, thấp giọng: " Tìm ký giả chụp hình, muốn cùng cậu tạo scandal đó."

Cố Phong Thành quay đầu lại, cách

một

màn lưới, nhìn thấy Tống Khinh Ca. Cô mặc

một

bộ đồ thể thao, nhìn cô có chút cao hơn nhưng lại gầy hơn. Bộ quần áo màu sắc đơn giản càng làm nổi bật làn da trắng của cô, càng tô thêm nét thanh xuân xinh đẹp.

" Cô ta đúng thật là có có nhiều mưu kế." Cao Tử Thụy hừ

một

tiếng: " Cậu nhìn cũng được, cô ta nhìn cũng không tồi." Anh ta cười cười tiếp: " Nói thật nhé, dáng dấp cô ta rất xinh đẹp, Phong Thành, cậu dứt khoát " nước thuận đẩy thuyền.."

" Cậu

suy nghĩ nhiều quá." Cố Phong Thành nhàn nhạt nói, anh thấy sau lưng Tống Khinh Ca có

một

người đàn ông trẻ, hắn ta đưa cho cô

một

quả bóng Tennis, cô hướng tới hắn tươi cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »