Tần Mộc Ngữ dần dần cũng biết vài chuyện liên quan đến Thượng Quan Hạo qua lời đồn đại.
Bao gồm việc khi nào hắn bước vào Tần Thị, khi nào bắt đầu nắm trong tay mọi động thái của Tần Thị, khi nào bắt đầu ở thành phố này bước vào thương giới gió tanh mưa máu, khiến cho Tần Chiêu Vân vốn là một Lão Hồ Ly gian xảo suýt nữa không khống chế được.
Hắn từng có một giai thoại vang dội khắp trong ngoài Tần Thị đều biết, nhưng lại nhanh chóp sụp đổ đến tận đáy xã hội, trở thành cận vệ của thiên kim nhà Tần Thị.
Tần Mộc Ngữ bỏ ống nghe điện thoại xuống ánh mắt dừng tại thân ảnh cao lớn đang đứng ngay cửa lớn.
"Hôm nay tôi muốn đi thăm vườn cây ăn quả, anh dẫn đường cho tôi nhé?"
Thượng Quan Hạo không phát ra tiếng động nào cứ thế im lặng.
Không đợi hắn trả lời, Tần Mộc Ngữ liền dắt tay hắn: "Đi thôi, chúng ta sẽ trở về nhanh thôi, ba không thể không cho phép."
Thượng Quan Hạo cúi xuống, nhìn những ngón tay xanh xao của nàng đang đặt trên tay hắn.
Tần Mộc Ngữ giữ cho thân thể mình không run lên, cũng không khẩn trương ra vẻ rất tự nhiên.
"Chỉ cần trong khuôn viên biệt thự, cô muốn đi bất cứ nơi đâu đều được." Hắn rút tay về, khuôn mặt không chút tình cảm, "Tôi sẽ đi theo cô."
Là theo. Không phải cùng.
***************************************
Trong vườn trái cây, Tần Mộc Ngữ đi cà nhắc do chân bị vướng phải dây leo của cây dưa chuột mang những bông hoa sắc vàng nho nhỏ héo úa.
"Thượng Quan Hạo, ba tôi thật sự tốt lắm, tôi nói tôi muốn ăn rau quả được trồng tự nhiên, ông ấy liền xây cho tôi một vườn cây, anh xem có đúng không?"
"Thượng Quan Hạo, mỗi ngày anh đều đi cùng tôi như vậy có cảm thấy nhàm chán không?"
"Thượng Quan Hạo, anh có muốn biết chị tôi hiện đang làm gì không? Tôi gọi điện cho chị ngay nhé?"
"Thượng Quan Hạo..."
Hắn một trăm linh một lần đều bị nàng gọi như thế, nàng khẽ cười chân đi cà nhắc.
Mắt Thượng Quan Hạo hiện một chút khác thường.
"Tôi không biết. Không cần phải gọi điện." Hắn chậm rãi lấy tay ngăn lại.
"Anh rõ ràng muốn biết, đừng tưởng rằng tôi không nhận ra được! Tôi giúp anh không được à?" Trong lòng Tần Mộc Ngữ có một chút ê ẩm, cắn môi, lại hi vọng có thể cảm thông được những tâm sự trong lòng hắn, tiếp tục nhấn dãy số di động của chị mình.
Thượng Quan Hạo nhíu mày chậm rãi đứng lên.
"Không cần làm loạn." Thanh âm của hắn hơi trầm xuống, cánh tay dài vươn tới, muốn bắt lấy điện thoại của nàng.
Tần Mộc Ngữ chạy trốn về phía sau, không cho hắn bắt được, thật không ngờ hụt chân ngã vào cái ao bên cạnh, hét lên, một tiếng "Rầm!" vang lên ngã cả người vào trong nước!
"Tiểu thư!! Nhị tiểu thư!!" Vài người đứng trên bờ sợ hãi, "Tới cứu nhanh lên! Nhị tiểu thư bị rơi xuống nước!!"
Nước trong hồ lạnh lẽo, nhanh chóng nuốt chửng thân người trắng muốt.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo trở nên tái nhợt, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác ngoài, nhảy xuống nước.
Cái ao sâu không thấy đáy, sâu khoảng 10 mét, hắn lao xuống bắt lấy thân ảnh nhỏ bé, ôm lấy nàng rồi trồi lên trên mặt nước. Trên bờ toàn tiếng thét chói tai hoảng loạn, Tần Mộc Ngữ ho khan kịch liệt, trong miệng sặc nước phun ra, khổ sở như sắp chết, sợ hãi muốn khóc lên: "Cứu tôi... Cứu... cứu tôi..."
Thượng Quan Hạo ôm chặt thân thể ướt đẫm của nàng, nắm cánh tay nàng đưa lên trên cổ mình: "Ôm tôi!"
Tần Mộc Ngữ lạnh run, ôm hắn, vùi đầu vào gáy hắn khóc nức nở.
Trên bờ liền có người tiếp ứng, bối rối lộ vẻ sợ hãi, ai cũng không biết phải xử trí như thế nào khi nhị tiểu thư gặp chuyện ngoài ý muốn như thế, lúc này một chiếc xe Lincoln màu đen chậm rãi đi vào trong biệt thự.