"Chúng ta đi lâu vậy không về, ba sẽ không hỏi sao?" Tần Mộc Ngữ có chút không yên tâm.
Tần Cẩn Lan nụ cười giảm đi chút ít, cho biết: "Chị nói rằng em ra bên ngoài cùng chị, qua hai ngày mang em trở về. Ba có chút lo lắng nên chị đoán một hoặc hai ngày là em phải quay trở về."
Tần Mộc Ngữ gật đầu.
"Chị, Thượng Quan Hạo anh... anh ấy... bị thương nặng không?" Nàng do dự hồi lâu mới hỏi.
Nụ cười Tần Cẩn Lan hoàn toàn biến mất, cười gượng một chút: "Khá ổn."
-------------------------------------------------------
Hai ngày sau, một loạt bảo vệ đứng thẳng hai bên cổng, im lặng chờ đợi.
Thượng Quan Hạo giúp nàng cầm sách, khi thấy nàng bước từ bậc thang đi xuống, ánh mắt như trước sâu xa như biển, nhưng lại có chút phức tạp.
Tần Mộc Ngữ theo bản năng sờ đầu mình, băng gạc được giấu dưới mái tóc, là màu đen, vì nàng không muốn bị người khác phát hiện nên mua một đống băng gạc đặc biệt màu đen.
Dọc đường đi, chỉ thấy nàng qua kính chiếu hậu, xem có hay không bị người khác phát hiện.
May thay, tóc nàng trời sinh đen như mực, nhìn qua sẽ không thấy chỗ sơ hở.
"Chị nói anh cũng bị thương, vết thương của anh ở chỗ nào? Nói cho tôi biết!" Tần Mộc Ngữ nhớ đến chuyện cũ nói với người bên cạnh, lại như trẻ con quậy phá, cả hai dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
Chỉ có nàng đắc ý một chút, có cơ hội này cùng hắn đánh nhau.
Thượng Quan Hạo im lặng, nhưng ngược lại ánh mắt sắc bén của Tần Mộc Ngữ nhìn thấy được cổ áo hắn lộ ra băng gạc màu trắng, tò mò mà duỗi tay qua sờ vào, thậm chí đẩy cổ áo hắn ra xem: "Là cánh tay bị thương sao?"
Thượng Quan Hạo theo bản năng nắm bàn tay mềm mại của nàng, không cho nàng tiếp tục động tay xuống phía dưới nữa.
Tần Mộc Ngữ lúc này mới nhận ra không được bình thường.
"A... Tôi là... tò mò." Nàng giải thích, rút bàn tay mình từ trong lòng bàn tay Thượng Quan Hạo, xấu hổ ho khan hai tiếng.
Mãi cho đến khu biệt thự.
Lúc xuống xe toàn bộ cận vệ từ bốn phía đi xuống, chỉ còn lại hai người. Tần Mộc Ngữ đi tới, trong lòng nghĩ nên nói dối như thế nào để nói rõ với ba hai ngày nay đã cùng chị gái làm gì, nàng không biết nói dối, cho nên trong lòng tập đi tập lại mới được.
Thượng Quan Hạo đưa cánh tay ngăn cản hướng đi của nàng.
"...?" Tần Mộc Ngữ có chút khó hiểu, mắt nhìn hắn, "Anh làm sao vậy?"
Thượng Quan Hạo vòng tay qua nàng, âu phục đen làm nổi bật chiếc váy trắng của nàng, trắng đen hòa hợp, dũng mãnh cùng mềm yếu đối lập, rất mãnh liệt. Tần Mộc Ngữ bị động tác của hắn làm hoảng sợ, trong nháy mắt bị hơi thở nam tính vây quanh mãnh liệt.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn băng gạc được nàng giấu dưới tóc.
"Cảm ơn." Thanh âm của hắn lành lạnh mà trầm thấp, âm hưởng giống như ngoài không gian bay tới, từng câu từng chữ đều nhẹ nhàng chậm chạp đi vào trong màng tai của nàng, "Nhưng mà lần sau không nên như thế này."
Tần Mộc Ngữ cảm thấy thanh âm càng ngày càng lớn nàng nhắm mắt lại, cứ tưởng lời nói dối cùng lời thoại tiêu tan thành mây khói, thế giới của nàng vì một câu nói đơn giản của người đàn ông này mà lấp kín toàn bộ.
---------------------------------------------------------
"Ngày xửa ngày xưa có một chiếc đũa, nó đi mãi đi mãi, đột nhiên cảm thấy chình mình rất cao, sau đó nó khom lưng... khom lưng... sau đó..." Tần Mộc Ngữ nét mặt gian xảo nở nụ cười, "Nó liền gẫy đôi!"
Thượng Quan Hạo dựa vào bên người nàng, toàn thân mặc âu phục đen, dáng người cao ngất khiến sự hiện diện của hắn mị hoặc mà lãnh khốc.
Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, không có chút cảm xúc.
Tần Mộc Ngữ gãi gãi đầu, "Được rồi, chuyện này không buồn cười, để tôi kể chuyện khác! Khụ khụ... Trước đây, có một ổ bánh mì, nó đi trên đường, đi mãi đi mãi thì cảm thấy mình đói bụng, sau đó... nó đã tự ăn chính mình!"
Trước mặt là người đàn ông rạng rỡ đẹp như một bức tranh, nàng ra sức lấy lòng, thế nhưng hắn như cũ không có chút phản ứng.
Tần Mộc Ngữ nản lòng, nhíu mày: "Không nói nữa, về nhà!"
Thượng Quan Hạo nắm cổ tay nàng. "Tôi không có ý gì khác, cô kể chuyện cười rất khá."
"Vậy vì sao anh không cười?"
Thượng Quan Hạo im lặng chốc lát: "... Tôi không giỏi cười."