Chương 1: Mở đầu



Đêm đen như mực, tất cả mọi nơi đều tối đen...

Trong khu nhà cao cấp, mọi thứ đều tĩnh lặng...

Một cô gái có thân hình gầy yếu, khó khăn bò trên mặt đất, những sợi tóc bị mồ hôi làm ướt dính chặt vào hai bên má, cổ tay trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt cố gắng mấy lần mới với tới chiếc điện thoại trên tủ ở đầu giường.

Trong bóng tối, cô nhấn phím, ngay lập tức bàn phím điện thoại sáng lên.

Cô cố gắng giữ hơi thở, cắn môi chịu đựng thân thể đang đau nhức, bấm một dãy số...

Âm thanh "tút....tút..." thật dài vang lên, trong bóng tối nghe thật bi thương.

"Alo?" Giọng nữ quyến rũ êm tai, có chút khàn khàn truyền đến.

Cả người cô run lên một cái.

Bỏ điện thoại ra khỏi tai, cô nhìn thoáng qua màn hình điện thoại rồi lại áp điện thoại vào tai.

"Xin Chào, tôi tìm Quan Hạo, đây là số điện thoại của anh ấy!" Giọng nói của cô rất suy yếu.

"Cô tìm Hạo?" Âm điệu của cô gái bên kia mang một chút ngạc nhiên, giọng nói quyến rũ không chút kiên nhẫn, "À, giờ này đã là giờ nào rồi, cô tìm anh ấy làm gì? Cô là ai?"

Đầu cô tựa vào tủ đầu giường, đôi mắt ướŧ áŧ, giọng nói của cô vẫn bình thản như cũ: "Tôi là Tần Mộc Ngữ, làm phiền cô, tôi cần tìm Quan Hạo."

"Tần Mộc Ngữ!" Giọng nói khàn khàn của cô gái đó càng thêm lười nhác, "Tôi không biết Tần Mộc Ngữ nào cả, đã khuya rồi, cô muốn tìm anh ấy thì xếp hàng đi, đêm nay anh ấy là của tôi, không có phần của cô!"

Ngay lập tức điện thoại mất kết nối. Tút.... tút.... túttttt...

Cô vẫn tiếp tục ngồi trên mặt đất lạnh buốt.

Những giọt nước mắt chảy ra trong sự im lặng, lòng bàn tay cô áp xuống sàn nhà, cả người lúc thì nóng rực, lúc lại lạnh buốt.

Sự choáng váng thi nhau kéo đến.

Nàng ngửa đầu, lông mi run run vì sự chịu đựng, tay lại chạm vào điện thoại.

"Tôi cần tìm Quan Hạo... Cô làm ơn đưa điện thoại cho anh ấy." Hơi thở của cô trở nên mong manh.

Bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp nam tính: "Ai gọi tới vậy?" Cô gái đưa điện thoại cho anh nói nhỏ, "Cô ta gọi là gì Ngữ ấy, em không biết, trễ thế này mà còn gọi điện thoại cho anh, là con hồ ly nào đây?"

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Đưa cho tôi."

Di động rốt cục cũng đặt trong tay anh.

Môi cô tái nhợt kề sát điện thoại: "Tôi đau... bụng rất đau... Anh đưa tôi đi bệnh viện được không?"

Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông truyền tới: "Gọi cho tôi làm gì, sao không gọi 120?"

"Trong người tôi không có một đồng... không thể đi bệnh viện được..." Dòng lệ trong đáy mắt chợt tuôn trào, thanh âm rõ ràng suy yếu, nhưng có chút gì không thích hợp trong lời nói: "Anh chỉ cần quay về một chút thôi, có được không..."

"Ý cô là tôi ngược đãi cô?" Khóe miệng anh hơi cong lên.

"Không phải..." Bàn tay nhỏ bé để trên sàn nhà nắm chặt lại, trong lòng bàn tay dính đầy máu tươi, "Tôi bị sinh non rồi.. xuất huyết nhiều lắm... tôi rất đau..."

"Chà... sinh non..." Người đàn ông vẫn thản nhiên như trước giọng nói trầm thấp rõ ràng, "Chỉ là sinh non thôi, đã chết đâu, cô gấp cái gì..."

Sợi dây cung đang căng cứng trong lòng đột nhiên đứt đoạn.

Những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi, chảy đầy khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy của cô, ngón tay xanh xao nắm chặt điện thoại, hét lên đầy đau đớn: "Thượng Quan Hạo! Anh trả lại con cho tôi! Trả lại cho tôi...!!"

Bàn tay dính đầy máu của cô ôm lấy bụng, đau đớn đến mức không muốn sống nữa.

Người đàn ông trở nên trầm mặc, đợi cô trút giận xong, giọng nói trầm thấp vang lên: "Tần Mộc Ngữ, trả Cẩn Lan cho tôi."

Trong màn đêm dày đặc, chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại khiến trái tim cô đau đớn dữ dội rơi vào địa ngục lạnh lẽo!! Những chuyện xảy ra ba năm trước giống như những thước phim hiện rõ trong tâm trí cô, tội lỗi nặng nề đột nhiên từ trên trời rơi xuống khiến cô hoàn toàn suy sụp. Suốt 3 năm cô đã phải trả cái giá quá đắt, trả giá bằng máu, nhưng lửa hận ẩn sâu trong lòng anh không có cách nào dập tắt được.

"Không phải tôi gϊếŧ chị ấy... Không phải tôi, không phải tôi!Vì sao anh chịu tin!!" Tay cô nắm chặt tóc mình, gào khóc, thanh âm trở nên biến đổi.

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, thản nhiên nói: "Tôi chỉ tin vào luật nhân quả. Tần Mộc Ngữ, cô nợ cô ấy, tôi muốn cô phải lấy cả đời này hoàn trả."

Điện thoại lại mất liên lạc.

Tút tút túttttt...

Bàn tay đang nắm chặt tóc của Tần Mộc Ngữ từ từ thả lỏng, cổ tay gầy yếu giống như chỉ một giây sau sẽ gãy. Điện thoại rơi xuống đất, cô che chở phần bụng dưới,

Tần Mộc Ngữ nắm lấy tóc mình, cổ tay mảnh khảnh yếu ớt như sắp gãy. Tắt điện thoại, cảm giác toàn bộ máu đều chảy xuôi ra ngoài, cô muốn dừng lại có làm thế nào cũng không dừng được.

----------------------------------------------

Tại sao anh không tin.

Trong những năm tháng em yêu anh, cho dù anh có đối xử với em như thế nào em cũng chịu đựng, chấp nhận, cho dù có nhục nhã, cho dù em bị oan ức.

Nhưng bây giờ, sự chịu đựng của em đã đến hồi cuối cùng rồi...