Chương 2: Chọc lầm Đế thiếu lãnh khốc (2)

Hai mươi phút trôi qua.

Giờ phút này hai người bên trong có lẽ đã tiến vào thời khắc mấu chốt nhỉ?

Bạch Tưởng nheo mắt, lấy một tấm thẻ phòng ra, quét qua ô cảm ứng.

Tích!

Cạch!

Cửa phòng mở ra.

Một bức màn che ngăn cách tầm nhìn bên trong.

Thật đúng là “tri kỷ!”

Bạch Tưởng châm chọc nghĩ, cất giọng chào hỏi tiêu chuẩn: “Chào anh, xin hỏi có cần phục vụ gì không?”

Giọng nói dịu dàng điềm đạm vừa mới vang lên, liền nghe được một giọng nữ thất thanh kêu lên bên trong: “Á……!”

Ha!

Quả nhiên là tới thời khắc mấu chốt! Nếu không cô gái kia cũng không kêu lên kinh hãi như vậy!

Bạch Tưởng muốn vòng qua màn che đi lên phía trước, bàn tay lưu loát chuyển hướng camera vào bên trong, giả vờ như không hiểu gì, tiếp tục dò hỏi: “Thưa anh? Thưa cô? Hai người……”

Đúng lúc này ——

Choang!

Một chai rượu vỡ nát dưới chân, mảnh vỡ sắc nhọn cắt qua quần jean của cô, khiến cô lập tức lui về phía sau một bước.

“Đi ra ngoài!”

Hơi thở âm trầm lạnh lẽo, giọng điệu trầm thấp ra lệnh, dường như có thể khiến cho người ta bị đóng băng!

Bạch Tưởng vốn định tiến lên phía trước, nhưng lại không có tiền đồ mà dừng lại.

Chỉ có điều ——

Đi ra ngoài?

Còn chưa có chụp được, sao cô có thể đi ra ngoài!

Hay là không ra?

Nhưng người đàn ông bên trong, hình như rất nguy hiểm!

Đang lúc cô rối rắm do dự cắn răng đưa ra quyết định, phía sau màn che lại truyền đến tiếng khóc nức nở của cô gái.

“Híc híc……”

Tiếng khóc tựa như mèo con nghẹn ngào thút thít, chỉ cần nghe qua một lần liền biết cô gái đang khóc kia sẽ có giọng nói dễ nghe đáng yêu thế nào.

Chậc chậc!

Mới nghe giọng thôi đã thấy cô gái bên trong hẳn là cực phẩm, lúc này, ngay cả cô còn có một loại xúc động không nỡ quay lén chứ nói chi đến đàn ông?

“Ưu Toàn, đừng sợ.”

Tiếng an ủi gượng gạo, không giống với giọng điệu lạnh băng vừa rồi.

Trước mắt Bạch Tưởng sáng ngời, người đàn ông đang bị dời sự chú ý, chính là lúc này!

Cô không chút do dự tiến lên phía trước hai bước, cuối cùng cũng thấy được bên kia màn che, làm bộ ngây thơ mở miệng: “Thưa cô, xin hỏi cô……?”

Lời nói đột nhiên im bặt, tình huống trước mặt khiến cô kinh ngạc mở to hai mắt.

Không có hỗn loạn như trong tưởng tượng, lọt vào trong tầm mắt của cô là căn phòng sạch sẽ ngăn nắp.

Người đàn ông ngũ quan lập thể kiêu ngạo khí phách, anh tự cao tự đại ngồi ở trên sô pha, tựa như vị vua thống trị thế giới.

Ánh đèn mờ nhạt trong phòng chiếu lên gương mặt anh, khiến anh như một bức tượng điêu khắc, đường cong kiên nghị như đao tước, cãi mũi thẳng tắp, đôi môi đẹp mím chặt, anh mặc áo sơ mi màu đen làm tôn dáng người cao lớn, toàn thân bị bao phủ bởi khí thế bức người.

Cô gái ngồi bên cạnh anh, vùi đầu vào ngực anh, không dám ngẩng lên.

Người đàn ông đang cúi đầu an ủi cô gái, lúc Bạch Tưởng tiến vào, anh liền ngẩng đầu.

Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn thẳng Bạch Tưởng, ánh mắt kia như duệ kiếm!

Nháy mắt, căn phòng rơi vào tĩnh lặng, hơi thở khát máu tỏa ra từ trên người người đàn ông.

Người đàn ông này, tuyệt đối không thể trêu chọc!

Trong nháy mắt Bạch Tưởng kinh hãi, trái tim run rẩy!!

Nhìn vào đôi mắt lạnh băng không có độ ấm, Bạch Tưởng bỗng cảm thấy không thở nổi.

“Ai cho cô tiến vào?” Môi mỏng của người đàn ông khẽ mở, cặp mắt lạnh đen nhánh không hề gợn sóng, tuy đang hỏi nhưng giọng điệu không hề thay đổi, khiến người ta lạnh thấu xương.

Trái tim Bạch Tưởng đập thình thịch liên hồi, mồ hôi lạnh trên người tuôn ra như suối.

Má ơi, khí thế người đàn ông này quá mạnh!

Bị anh nhìn như vậy, Bạch Tưởng liền cảm thấy mưa gió sắp tới!

…………….