Nụ cười của cô gái, tựa như thiên sứ hạ phàm, trong chớp mắt sáng chói làm người không rời mắt được.
Bạch Tưởng ngây dại.
Mà khi cô lấy lại tinh thần cô gái vốn ở trước mặt đã biến mất.
Cô nhìn hai vệ sĩ đứng ở cửa cầu thang, nghĩ đến bài luận văn của mình, lại nghĩ đến cô gái vừa mới biến mất, xiết chặt nắm tay.
Tuy rằng cô gái kia đã mười bảy mười tám tuổi, theo lý thuyết muốn đi đâu căn bản không cần lo lắng.
Nhưng trực giác của Bạch Tưởng cho cô biết, cô ấy cần cô.
Nhưng nếu hôm nay cô không thể gặp được bác sĩ tâm lý xin cố vấn, vậy luận văn của cô……
Người đàn ông kia đối xử với cô như thế, cô cần gì ăn no rửng mở đi lo chuyện bao đồng?
Bạch Tưởng ngồi xuống.
Trong lòng lại rất khó chịu.
Bỗng dưng, cô đứng lên đi thẳng ra ngoài bệnh viện.
……
Bạch Tưởng đi theo phía sau cô gái ở đàng xa.
Chỉ thấy cô ấy cúi đầu không thèm để ý xung quanh, chỉ lo đi đường của mình.
Dù đã ra khỏi bệnh viện, nhưng cô ấy vẫn đứng ở cửa, bất động.
Sợ hãi?
Sợ hãi thì mau trở về đi?
Dường như cô gái đang đấu tranh tâm lý, cuối cùng, đột nhiên cô ấy cúi đầu tiếp tục đi ra ngoài.
Bạch Tưởng đi theo.
Cô gái đi tới ven đường, không bắt taxi.
Cô gái tiếp tục đi, đi tới dừng của xe buýt thì dừng lại nhưng vẫn không lên.
Nửa giờ trôi qua.
Bạch Tưởng đi đến chân mềm oặt, rốt cuộc cô nhịn không được tiến lên, duỗi tay vỗ vai cô gái.
Cả người cô gái run lên, đột nhiên thét chói tai!
Bạch Tưởng hoảng sợ vội vàng mở miệng: “Đừng sợ, là tôi, là tôi, ai ai, là tôi đây!”
Cô gái dường như không nghe thấy lời cô nói, hai tay vòng qua đầu ngồi co ro trên mặt đất, cô ấy vẫn tiếp tục thét chói tai, trong tiếng thét còn kèm theo tiếng khóc nức nở.
Người chung quanh nhìn lại đây khiến Bạch Tưởng nóng nảy, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô hô to một tiếng, “Cô gái tiểu tam, là tôi!”
Quả nhiên!
Chữ ‘tiểu tam’ vừa xuất hiện, cô gái ngừng khóc ngay lập tức, vội ngẩng đầu, khóe mắt còn dính nước mắt nhưng ánh mắt lại bình tĩnh nhìn Bạch Tưởng, từng câu từng chữ giải thích: “Tôi không phải tiểu tam.”
Bạch Tưởng:……!!
Cô ấy chỉ có phản ứng với từ ‘tiểu tam’!
Bạch Tưởng bóp cái trán, “Cô muốn làm gì?”
Cô gái không khóc cũng không nói lời nào như cũ.
Bạch Tưởng thở dài, “Cô vẫn muốn đến Cực Lạc Viên?”
Cô gái trầm mặc một chút, đang lúc Bạch Tưởng cho rằng đối phương sẽ không trả lời, cô ấy gật gật đầu.
Bạch Tưởng kinh ngạc dò hỏi: “Sao cô không bắt taxi?”
“Tôi không có tiền.” Vì cô ấy chưa từng ra khỏi cửa, nên căn bản không dùng đến tiền, nào biết cần mang theo?
Bạch Tưởng nhìn cô ấy.
Tuy thân mình cô gái rất đơn bạc, nhưng quanh người lại lộ ra sự kiên quyết.
Sự kiên quyết này làm Bạch Tưởng không chút do dự tin tưởng, nếu co không giúp cô ấy, cô ấy vẫn sẽ đi tiếp.
Nhận mệnh thở dài, Bạch Tưởng nắm tay cô gái, “Tôi dẫn cô đi.”
Bạch Tưởng không hề phát hiện, cô gái bị cô nắm tay bỗng như bị điện giật run lên một chút, cô ấy cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, do dự hồi lâu nhưng vẫn không nói gì.
Bắt taxi, hai người đi thẳng đến Cực Lạc Viên.
Bởi vì không phải ngày nghỉ, cũng không phải ngày thích hợp để viếng mộ, cho nên trong Cực Lạc Viên chỉ có hai người các cô.
Cô gái cúi đầu không nhìn đường, nhưng lại đi rất nhanh không hề ngừng nghỉ, cũng không chút do dự nào, đủ thấy cô ấy rất quen thuộc với đường tới nơi đây.
Bạch Tưởng đi theo cô ấy.
Cuối cùng, cô gái dừng ở trước một bia mộ.
Bạch Tưởng lặng lẽ nhìn qua, lại thấy bia mộ kia không giống với mấy cái khác, chỉ có một cái tên, không có ảnh chụp: Chung Mạch.
……………