Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 68: Coi như tôi chết rồi đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ân Dĩ Mặc đứng ở cửa, cả người toát ra sự ớn lạnh cùng sát khí.

Vào thời điểm đó, ánh mắt của anh như một lưỡi kiếm, lạnh lùng quét qua căn phòng, cả ông Hoàng và bà Hoàng đều cảm thấy như bị dao cắt qua, toàn thân run lên.

“Tô Thời Sơ!” Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, gầm nhẹ một tiếng, thấy người phụ nữ trong phòng đang cúi đầu, bị trói vào một cái ghế rách nát, mái tóc rối bời.

Anh bước mạnh mẽ tới, cởi dây thừng cho cô, đưa tay nâng cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên…

Đôi mắt của Tô Thời Sơ đỏ ngầu!

Ngay cả Ân Dĩ Mặc cũng sững sờ khi nhìn thấy ánh mắt này của cô.

Anh chú ý tới Tô Thời Sơ bình thường ngoan ngoãn bỗng nhiên thay đổi toàn bộ tính cách, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay anh giờ đã sưng lên, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, đoán xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Tơ Thời Sơ vùng ra khỏi tay Ân Dĩ Mặc, quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào bà Hoàng.

Đôi mắt cô nhìn bà Hoàng đỏ như máu và lạnh giá!

Ánh mắt của Tô Thời Sơ thật sự quá mức rợn người, khiến bà Hoàng rụt cổ, không dám nhìn cô nữa.

Nhưng đồng thời, sự xuất hiện của Ân Dĩ Mặc cũng khiến cho vợ chồng hai người bọn họ sáng mắt lên.

“Ân tổng! Ngài tới rồi!”

Dựa vào năng lực của hai vợ chồng già họ thì hoàn toàn không thể gặp được Ân Dĩ Mặc, hôm nay sở dĩ họ bắt cóc Tô Thời Sơ cũng vì nghe một số người “chỉ đạo” nên mới làm vậy.

Thật không ngờ, Ân Dĩ Mặc thực sự đến đây.

Ông Hoàng có chút kích động và căng thẳng, hai tay không ngừng chà xát trước người:

“Ân tổng, ngài đại nhân đại lượng, cho con trai chúng tôi một con đường sống đi, Lạc Lạc mới hơn hai mươi tuổi, cuộc đời còn dài!”

Bà Hoàng ở bên cạnh cũng vui mừng rạng rỡ, không khỏi xen vào: “Ngài nhìn hai vợ chồng già chúng tôi lớn tuổi rồi, cũng không dễ dàng, trong nhà chỉ có một đứa con trai duy nhất, cả nhà đều sống dựa vào nó.”

Vốn dĩ Tô Thời Sơ tưởng rằng sự xuất hiện của Ân Dĩ Mặc sẽ khiến đôi vợ chồng này có điều kiêng kỵ, không ngờ rằng họ lại vô liêm sỉ như vậy, vẻ mặt nói to rõ ràng không biết xấu hổ, quay đầu cầu xin anh tha thứ.

Ân Dĩ Mặc đứng trước mặt Tô Thời Sơ, đưa lưng về phía cô, nhìn vẻ mặt nịnh nọt của đôi vợ chồng trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng đóng băng trong nháy mắt

“Lớn tuổi rồi quả thật không dễ dàng.” Ân Dĩ Mặc nói, đôi mắt hai người trước mặt đều sáng lên.

Khuôn mặt người đàn ông không biểu cảm, trong mắt tràn đầy sát khí: “Nếu như không phải nể tình hai người đã lớn tuổi, tôi sẽ không không ra tay.”

Vợ của Ân Dĩ Mặc sao có thể bị người ta đối xử như vậy!

Nghĩ đến đây, quai hàm Ân Dĩ Mặc siết chặt lại, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, xương cốt kêu răng rắc.

Trong lòng Ông Hoàng và bà Hoàng lộp bộp một tiếng.

Ân Dĩ Mặc lười quan tâm đến hai người đó, một lần nữa xoay người, hơi khom lưng, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tô Thời Sơ, âm thanh hiếm thấy sự dịu dàng:

“Có sao không?”

Tô Thời Sơ lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế và lảo đảo bước đi vài bước.

Ân Dĩ Mặc nhìn dáng vẻ cố gắng chống đỡ của cô thì cau mày, kiềm chế việc muốn đỡ lấy tay cô.

Ông Hoàng và bà Hoàng vẫn chưa từ bỏ ý định, thấy Ân Dĩ Mặc quan tâm Tô Thời Sơ, hai người lập tức lại bắt đầu khổ nhục kế:

“Thời Sơ à, dù sao cháu cũng ở bên Lạc Lạc nhà chúng ta năm năm, luôn có tình cảm, để cho người một nhà chúng ta đoàn tụ đi.”

Tô Thời Sơ cắn răng, trong nháy mắt vừa đứng lên liền cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí đứng không vững, nhưng vẫn ngoan cố ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nói:

“Nằm mơ!”

Nói xong câu này, cô ngã thẳng xuống đất.

Ân Dĩ Mặc nhanh chóng duỗi tay ra, ôm cô vào lòng rồi bế ngang lên.

Sau khi bế cô lên, Ân Dĩ Mặc mới giật mình phát hiện sau gáy Tô Thời Sơ sưng to, xem ra bị đánh không nhẹ.

Người phụ nữ ngu xuẩn, anh mới đi chưa đầy một ngày mà cô đã bị người đánh thành thế này.

Ân Dĩ Mặc im lặng, cơn cáu kỉnh dâng lên, lập tức ôm lấy Tô Thời Sơ, sải chân dài bước đi, lao ra ngoài như bay.

Trong phòng, hai vợ chồng quay mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm gì.

Đúng lúc này, họ chú ý tới cửa phòng còn có một người đàn ông khác mặc âu phục giày da, thoạt nhìn khí chất rất không tầm thường, hình như là trợ lý vừa rồi đến cùng Ân Dĩ Mặc.

Ngay khi trong lòng họ suy đoán thân phận của Lâm Hoài, anh ta mỉm cười: “Hai người yên tâm, Ân tổng sẽ thành toàn cho tâm nguyện của hai người, cho hai người đoàn tụ với con trai.”

Nghe được câu này, vẻ mặt hai người đều không hẹn mà kinh ngạc và vui mừng.

Lâm Hoài búng tay một cái, một giây sau, không ít cảnh sát mặc đồng phục lập tức xông vào trong phòng, có hai người tiến lên, trực tiếp còng tay họ.

Hai vợ chồng sửng sốt, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Cái này… Đây là....”

“Hai người bị nghi ngờ cố ý gây thương tích cho người khác, dựa theo tình trạng thương tích của phu nhân thì đã đủ điều kiện để đưa hai người vào tù, hai người có thể đoàn tụ với con trai trong tù rồi đó.”

Trên người Lâm Hoài có vài phần khí chất giống như Ân Dĩ Mặc, không hổ là người anh vẫn luôn mang theo bên người.

Vừa dứt lời, Lâm Hoài nói với sắc mặt lạnh lùng: “Đưa họ đi!”

“Vâng!”



Ân Dĩ Mặc ôm Tô Thời Sơ trong ngực, nhanh chóng chạy tới vị trí đỗ xe, Ân Dĩ Yên đang ngồi trong xe lập tức chạy đến đón, giúp Ân Dĩ Mặc đỡ Tô Thời Sơ đã ngất xỉu vào trong xe.

Trong góc, một chiếc máy ảnh liều mạng nhấn nút chụp, âm thanh nhỏ đến mức không ai phát hiện ra.

Trong xe, Ân Dĩ Yên nhìn thấy mặt và đầu Tô Thời Sơ sưng ở nhiều mức độ khác nhau, làn da trên cổ tay còn bị dây thừng thô ráp ma sát mà chảy máu tươi, cô ấy càng hối hận không thôi, nước mắt suýt nữa lại tuôn ra:

“Thời Sơ, xin lỗi, là chị không tốt, em phải kiên trì...”

Vốn dĩ Tô Thời Sơ đang hôn mê nhưng nghe được âm thanh Ân Dĩ Yên, cô từ từ mở mắt.

Tô Thời Sơ: “Dĩ Yên, em còn chưa chết, đừng khóc tang.”

Ân Dĩ Yên: “...”

Không có Lâm Hoài, Ân Dĩ Mặc chỉ có thể tự mình lái xe, anh nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tô Thời Sơ ở hàng ghế sau, nghiến răng nói:

“Nếu vết thương không nghiêm trọng thì tự mình lái xe, tôi không phải tài xế của cô.”

Nghe vậy, Tô Thời Sơ từ từ nhắm mắt lại.

Tô Thời Sơ: “Coi như tôi chết rồi đi.”

Ân Dĩ Mặc: “…”

Vừa rồi Tô Thời Sơ dùng sức lực cuối cùng, trên thực tế mỗi lần nói một chữ, đầu cô như sắp nứt ra, nhưng cô vẫn không đành lòng khi nghe Ân Dĩ Yên khóc nên mới mở miệng an ủi.

Lúc này, Tô Thời Sơ mới thật sự hôn mê.

Sau khi Tô Thời Sơ được đưa đến bệnh viện để kiểm tra, Ân Dĩ Mặc và Ân Dĩ Yên mới có thể nghỉ ngơi.

Hai người dựa vào băng ghế ngoài phòng, trợn mắt nhìn nhau.

Ân Dĩ Yên tự biết mình sai trước, không khỏi nuốt nước miếng, mở miệng nói: “Dĩ Mặc, không nghĩ tới em lại là người chồng đạt tiêu chuẩn như vậy.”

“Quả thật đạt tiêu chuẩn hơn người chị chồng như chị.” Ân Dĩ Mặc từ chối cho ý kiến, sắc mặt vẫn lạnh lùng.

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch cùng với cái đầu sưng to vừa rồi của Tô Thời Sơ, khóe môi anh đè xuống, đôi mắt lạnh lẽo.