Chương 63: Mãi mãi cũng chỉ được 0 điểm

Đột nhiên, toàn bộ trong phòng đều là âm thanh hít khí lạnh.

Từ trước đến nay Tống Thanh Thanh vẫn luôn là điểm yếu của Ân Dĩ Mặc, càng là một đề tài không cho phép bất luận kẻ nào lấy ra trêu đùa. Lúc này Thịnh Vọng trực tiếp ném vấn đề ra ngoài như vậy, có thể nói là rất có dũng khí.

Thịnh Vọng nói xong, ánh mắt anh ta như có như không liếc Tô Thời Sơ một cái.

Hôm nay, anh ta dẫn Tô Thời Sơ đến đây chính là muốn cô hết hy vọng.

Quả nhiên.

“Xin lỗi, Thịnh thiếu, Thanh Thanh đối với tôi mà nói, là sinh mạng của tôi.”

Ngụ ý, chính là đang cảnh cáo tất cả mọi người, là không nên đùa giỡn nữa.

Tống Thanh Thanh của anh, không thể đùa giỡn.

Cả chỗ ngồi xôn xao.

Ân Dĩ Mặc nói xong, anh không còn cảm thấy hứng thú với bữa tiệc này nữa, vì vậy anh đứng dậy chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc.

Ngay lúc đó, bên kia bàn đột nhiên phát ra tiếng thuỷ tinh, không biết là ly của ai bị lật, nước vương vãi khắp sàn, ly đổ rập quanh bàn, cuối cùng dọc theo mép bàn, lăn xuống đất, phát ra tiếng vang thâm thuý.

Tô Thời Sơ thờ ơ với tất cả những thứ này, cô chỉ cảm thấy trên mặt rất ướŧ áŧ, giống như có chất lỏng nào đó vừa trượt xuống.

Ân Dĩ Mặc nhìn về phía Tô Thời Sơ, dưới ánh đèn, đôi mắt ướt sũng của Tô Thời Sơ xuyên thấu qua hai lỗ trên lớp mặt nạ, cô chậm rãi quay lại, cũng nhìn về phía anh.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tô Thời Sơ lập tức quay đi, cô túm chặt góc áo của Thịnh Vọng và nhìn sang một bên, ngay cả tay cô cũng hơi run rẩy.

“Xin lỗi, bạn gái tôi vụng về làm ướt quần áo, chúng tôi đi xử lý một chút.”

Thịnh Vọng không hề do dự, anh ta lập tức đứng dậy, cởϊ áσ khoác ra, khoát lên thắt lưng của Tô Thời Sơ, che lại vết nước ở trên đùi cô, vòng tay ôm cô đi ra khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt Ân Dĩ Mặc tối sầm lại.

Bàn tay to của Thịnh Vọng ngăn Tô Thời Sơ lại, anh ta có thể cảm nhận được thân hình của người phụ nữ cứng nhắc, bả vai cô hơi run rẩy, những thứ này anh ta đều có thể nhìn ra được Tô Thời Sơ đang cố kìm nước mắt.

Thịnh Vọng không nói gì, chỉ bước nhanh hơn.

Chờ đến lúc kéo cô đến chỗ không có người, Thịnh Vọng mới dừng bước, anh ta xoay người chậm rãi tháo mặt nạ trên mặt cô xuống.

Dưới lớp mặt nạ, là gương mặt mắt sớm đầm đìa.

Thịnh Vọng mím môi, anh ta vốn định lấy tay giúp cô lau nước mắt, nhưng do dự vài giây, anh ta lại lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, đưa cho cô: “Lau sạch đi, cô đều khóc thành con mèo rồi.”

Tô Thời Sơ gắt gao cắn môi, cô kìm chế lại nước mắt của mình, nhưng trong nháy mắt khi Thịnh Vọng mở miệng trấn an cô, cô vẫn không nhịn được, mà oà khóc.

Cô thậm chí không biết là tại sao cô khóc, tại sao cô lại khóc.

Chỉ là, sự kiên định và nghiêm túc trong mắt của Ân Dĩ Mặc, khiến trái tim cô đau nhói, khiến cho cô phảng phất trong nháy mắt rơi xuống một hầm băng.

Lúc trước khi chấm dứt năm năm yêu nhau, cô chia tay cùng Hoàng Lạc, trái tim cô cũng không có đau đớn như vậy.

Ánh mắt Ân Dĩ Mặc dường như đang nói cho cô biết, cho dù cô có cố gắng đến đâu, cô cũng không có cách nào có thể thay đổi sự thật rằng là cô đã lấy nhầm đề thi.

Cô ở chỗ anh, vĩnh viễn chỉ có thể được 0 điểm.

“Thời Sơ, cô đừng khóc nữa, có được không?” Thịnh Vọng không nghĩ tới cô lại khóc đến lợi hại như vậy, trong lúc nhất thời anh ta luống cuống tay chân, ôm cô cũng không được, mà dỗ cô cũng không xong. Anh ta chỉ có thể đứng ở một bên đau lòng không thôi.

Nhìn cô khóc như mưa như vậy, trong lòng Thịnh Vọng chợt lóe lên một tia hối hận, anh ta không nên dẫn cô tới đây đối mặt với những thứ này.

Bỗng nhiên, anh ta thoáng nhìn thấy một bóng người ở trong góc, nguy hiểm nheo mắt lại, một tay anh ta đeo mặt nạ cho Tô Thời Sơ, không hề báo trước áp đôi môi mỏng lên trán cô.

“Bảo bối, anh sai rồi, lần sau tuyệt đối anh sẽ không mang em đến nơi có nhiều người như vậy, chúng ta chỉ trải qua thế giới hai người thôi có được không.” Giọng điệu của anh ta thân mật giống như nói với người yêu.

Tô Thời Sơ bị hành động đột ngột của anh ta làm cho sợ hãi, trong nhất thời thế nhưng lại ngừng khóc.

Trước tiên cô muốn đẩy Thịnh Vọng ra, nhưng cô rất nhanh lại suy nghĩ đến hành động của anh ta, hẳn là phải có người nào đó tới, cô cũng lập tức phối hợp với Thịnh Vọng, không lên tiếng nữa.

Chẳng bao lâu sau, bóng người trong góc biến mất ở cuối hành lang.



Buổi tối, Thịnh Vọng lái xe đưa cô xuống dưới lầu, anh ta nhiều lần xin lỗi cô, Tô Thời Sơ chỉ có thể cố gắng nặn ra nụ cười không sao để đáp lại.

Sau khi tiễn Thịnh Vọng đi, cả người Tô Thời Sơ mới buông lỏng xuống, cô kéo lê thân thể mệt mỏi, đi tới trước cửa, cô lấy chìa khoá từ trong túi ra, mở cửa.

Vừa mở cửa ra, cô theo bản năng muốn chạm vào công tắc, nhưng cô lại đυ.ng phải một bàn tay to lớn ấm áp, cô giật mình lập tức muốn rụt tay lại, không đợi cô kịp phản ứng, cô đã bị kéo vào trong l*иg ngực ấm áp rộng lớn của người đàn ông.

Trong lòng Tô Thời Sơ cả kinh, lông tơ trên người đều dựng thẳng hết lên, một giây sau cô hét chói tai: “Cứu…”

Tiếng kêu cứu của cô còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, người đàn ông trong bóng tối đã bịt miệng cô lại, giọng nói trầm thấp êm tai vang lên, mang theo vài phần không kiên nhẫn nói: “Kêu la cái gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Thời Sơ tỉnh táo lại, đôi mắt trong suốt trong bóng tối càng lúc càng loé sáng lên: “Ân…Ân tổng?”

“Trễ như vậy mới trở về, cô đi đâu?”

Giọng nói của Ân Dĩ Mặc trầm thấp, không giống như là đang hỏi thăm, mà giống như là đang trách cứ hơn.

Tô Thời Sơ rũ mắt xuống, cô khó chịu dời tầm mắt sang chỗ khác, trong bóng tối không thấy được rõ vẻ mặt của cô: “Tôi, tôi ra ngoài ăn cơm.”

Cô cũng không thể nói thẳng cho anh biết, đêm nay cô ở trong bữa tiệc kia, còn nghe anh thổ lộ là “Cô ấy như mạng sống của tôi.” đúng không?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Thời Sơ lại càng thêm đau xót, đầu óc cô tỉnh táo lại một chút, cô lập tức lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với Ân Dĩ Mặc, cô thuận tiện ấn công tắc.

Trong nháy mắt, cả căn phòng sáng lên.

Ánh sáng đột ngột được bật lên khiến cho Ân Dĩ Mặc có chút khó chịu, anh khẽ cau mày, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của anh nhìn về phía Tô Thời Sơ.

“Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Đây là nhà của tôi.” Tô Thời Sơ bình tĩnh lại, sức lực cô cũng hồi phục lại, cô hỏi ngược lại anh.

Ân Dĩ Mặc ngước mắt lên, ánh mắt anh đánh giá cô từ trên xuống dưới, giống hệt như bộ đồ vừa rồi đã mặc trong bữa tiệc.

“Thủ tục chuyển nhượng Lâm Hoài chắc là vẫn còn chưa làm xong đi.”

Ân Dĩ Mặc trầm giọng, anh xoay người lại, đi đến giữa phòng khách, anh lười biếng nằm trên ghế sô pha, ánh mắt lười biếng, giọng nói anh nhàn nhạt:

“Nụ hôn tạm biệt của nam thần có lãng mạn hay không?”

Vẻ mặt Tô Thời Sơ hoảng loạn, trong đầu cô nhanh chóng nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình ở bữa tiệc, cô cũng không có bất kỳ chỗ nào làm bại lộ mình.

Ân cẩu đang lừa gạt cô.

Cô bình tĩnh đặt chiếc túi xách trong tay xuống, giọng nói cô bình thản tự nhiên nói: “Tôi không hiểu Ân tổng đang nói cái gì.”

Tô Thời Sơ chỉ là mặt ngoài bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô lại có chút trốn tránh, cô chỉ có thể tận lực không nhìn Ân Dĩ Mặc.

“Lúc cô chột dạ, cô chưa bao giờ dám nhìn vào mắt của tôi.” Ân Dĩ Mặc nhướng mày, anh thu hồi lại tầm mắt, một tay chống lên thái dương, anh lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Nhớ tới hình ảnh vừa rồi ở trong góc nhìn thấy Thịnh Vọng ôm Tô Thời Sơ hôn môi, huyệt thái dương của anh đột nhiên đau đớn, gân xanh trên trán mơ hồ đều nổi lên, dường như lúc nào cũng có thể túm lấy Thịnh Vọng, hung hăng đánh anh ta một trận.