Chương 62: Muốn Tô Thời Sơ hay Tống Thanh Thanh

Ân Dĩ Mặc nghe vậy chỉ khẽ lắc lư ly rượu. Anh ngồi đối diện Tô Thời Sơ, đem những hành động nhỏ của cô thu vào trong tầm mắt, đôi lông mày đẹp của anh khẽ nhướng lên, bàn tay anh không tự chủ được gõ gõ trên bàn rượu.

“Trong việc thuyết phục Thương lão gia, Tô Thời Sơ thật sự đã ra sức.” Ân Dĩ Mặc không né tránh sự thăm dò của Lệ Hàn Uyên, anh nói với giọng rõ ràng:

“Đó cũng là điều bình thường thôi, bên cạnh tôi, không bao giờ lưu lại một người rảnh rỗi.”

“Hay cho câu không bao giờ lưu lại người rảnh rỗi!” Nghe thấy câu này, Lệ Hàn Uyên khẽ nhếch môi, trong mắt cô ta mang theo ẩn ý sâu xa:

“Một ly này, coi như là tôi kính Tô Thời Sơ, tôi rất thưởng thức năng lực của cô ấy.”

Dứt lời, Lệ Hàn Uyên tự mình bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Trong thương trường, ngay cả những người bạn thân nhất cũng có thể trở thành kẻ thù không đợi trời chung chỉ trong một khoảnh khắc.

Khoảng cách giữa hai người không chắc chắn, lúc nào cũng có thể gây ra một hồi phong ba thương nghiệp bất cứ lúc nào.

Ngồi trong phòng, Tô Thời Sơ cảm thấy sóng lưng ớn lạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Cô nhìn thế nào cô cũng nhìn không ra Lệ Hàn Uyên thật lòng kính rượu cô, hay lại đang hận cô thì đúng hơn.

Con vịt đến miệng còn bay, anh ta không lột xa róc xương cô là đã may rồi. Còn tự mình kính rượu với cô? Làm gì có cửa!

Nhưng, cũng may chủ đề vẫn còn xoay quanh hợp tác khai thác đảo lần trước, Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Không đợi tim cô an ổn lại, thì đột nhiên có một thanh niên nhà giàu với ánh mắt sắc bén, chợt chú ý tới chiếc nhẫn đơn giản đeo trên ngón áp út tay bên trái mảnh khảnh của Ân Dĩ Mặc.

“Cái Ân tổng đeo trên tay là nhẫn cưới sao?”

Trên chiếc nhẫn kia không có bất kỳ trang trí gì, hoa văn cũng cực kỳ bình thường, có thể nói là không có một chút cảm giác thiết kế nào.

Tô Thời Sơ giật mình, ánh mắt cô tập trung vào ngón áp út trên tay trái của anh, lại không ngờ đối phương lại không chút khách khí mà lập tức nhét tay vào túi quần, không để cho bất cứ ai tiếp tục chú ý.

Tô Thời Sơ yên lặng thu hồi tầm mắt, nhưng tim cô lại đập thình thịch.

Đây không phải là chiếc nhẫn mà cô đã tặng anh sao?

Nhưng cô nghĩ lại, người đàn ông có thân phận như Ân Dĩ Mặc, làm sao có thể đeo chiếc nhẫn vừa thô ráp lại vừa vụng về của cô trên tay, vừa không phù hợp với thân phận của anh, lại vừa không phù hợp với khí chất của anh.

Nói không chừng là do nhà kim hoàn cao cấp nào đó đưa tới.

Mặc dù Ân Dĩ Mặc giấu nó rất nhanh, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra manh mối từ động tác của anh. Hơn nữa thanh niên nhà giàu vừa rồi liên tục nói là đã nhìn thấy chiếc nhẫn, một đám nhịn không được trong giọng nói pha chút mập mờ:

“Ôi, tổng giám đốc bá đạo Ân tổng thuộc hệ cấm dục của chúng ta, cuối cùng cũng có một ngày đeo nhẫn cưới!”

“Ý nghĩa của chiếc nhẫn này cũng không tầm thường, đây ngụ ý chính là đem người đàn ông giam cầm lại!”

“Chậc chậc, người đàn ông đã có gia đình đúng là không giống nha…”

Nghe những người xung quanh ồn ào, trêu chọc, mặt Tô Thời Sơ dưới lớp mặt nạ đỏ lên.

Lúc tặng nhẫn, cô cũng không nghĩ tới nhiều tầng ý nghĩa như vậy!

Không nghĩ tới, một đám đàn ông này lại nhiều chuyện như vậy, so với phụ nữ còn kích động hơn.

Trong đám người bàn tán cùng trêu chọc, Ân Dĩ Mặc vẫn bất động, thậm chí anh còn không có giải thích, gần như là ngầm thừa nhận.

Anh vẫn dựa vào ghế như trước, nửa người đều được bao phủ dưới ánh đèn. Trên môi nhuộm ý cười như có như không, ánh đèn nhàn nhạt rơi trên vai anh, phản chiếu dưới ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.

Đúng lúc này, Thịnh Vọng từ đầu đến giờ đều không lên tiếng đột nhiên mím môi, giọng anh ta thâm thuý vang dội: “Vậy tôi ngược lại rất tò mò, rốt cuộc là thần thánh phương nào, mới có thể làm cho Ân tổng tình nguyện bị giam cầm lại vậy.”

Anh ta vừa dứt lời, những người ở trong phòng bắt đầu ồn ào.

“Thịnh Vọng, cậu còn không rõ sao? Khẳng định là cô vợ nhỏ vừa mới cưới vào cửa chứ sao!”

“Nhất định là chỉ kết hôn mới có thể đeo nhẫn, nếu không có thì việc gì phải đeo thứ này làm cái gì?”

Thịnh Vọng cười lắc đầu, trong ánh mắt của anh ta toát ra vẻ trêu chọc: “Tôi nghe nói, Tống Thanh Thanh vừa về nước.”

Giọng nói của anh ta không lớn, nhưng đủ để lọt vào tai của tất cả mọi người.

Cái tên “Tống Thanh Thanh” này, giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, càng đạp vào trong lòng của Tô Thời Sơ.

Thì ra, cô gái ngày hôm đó, tên là Tống Thanh Thanh.

Tống Thanh Thanh, đã trở lại.

Tô Thời Sơ còn đang suy nghĩ về cái tên này, thì ngay sau đó trong phòng lập tức nổ tung.

“Cái gì? Tống Thanh Thanh về rồi sao?”

“Vậy, vậy chiếc nhẫn này là ai tặng, tôi cũng không rõ…”

“Tôi vừa rồi nhìn thấy, cái nhẫn kia thoạt nhìn rất thô ráp, nhẫn cưới thì làm sao có thể thô ráp như vậy? Nói không chừng là do Tống Thanh Thanh tự tay làm cho Ân tổng!”

“Không nhìn ra nha, Ân tổng giấu việc này rất kĩ, xem ra là kim ốc tàng kiều!”

Ân Dĩ Mặc đột nhiên ngước mắt lên, khuôn mặt tuấn tú vừa rồi còn khá vui vẻ đột nhiên trở nên lạnh lùng, bóng dáng của anh vốn chìm trong ánh đèn, trong nháy mắt mang theo sương giá.

Thanh âm ồn ào trong phòng cũng dần nhỏ lại, ai nấy đều chú ý tới sắc mặt của Ân Dĩ Mặc, bọn họ cũng không dám lên tiếng nữa.

Nói giỡn thì nói giỡn, ai lại dám thật sự đi đυ.ng chạm tới điểm giới hạn của Ân Dĩ Mặc?

Trên mặt Ân Dĩ Mặc không có bất kỳ cảm xúc phập phồng gì, anh chỉ nhàn nhạt nhếch đôi môi mỏng lên nói: “Nhẫn là do vợ của tôi tặng. Tôi cũng chỉ có một người phụ nữ này, không còn ai khác.”

Một lời này vừa nói xong, cả căn phòng đều yên lặng.

Ân Dĩ Mặc nói đến như vậy, nếu như còn có người cứng rắn muốn trêu ghẹo, đó chính là không biết thức thời.

Trước hết bất luận là Ân Dĩ Mặc cùng Tống Thanh Thanh rốt cuộc là quan hệ gì, như tư thái hiện tại của anh, rõ ràng là thừa nhận thân phận và địa vị của Tô Thời Sơ.

Nghĩ đến đây, có một số người biết chuyện nhịn không được mà thay Tống Thanh Thanh thở dài.

Trên thực tế, đối với hành vi gần như là bá đạo tuyên bố thân phận cô của Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ căn bản không có một chút vui vẻ nào, ngược lại nội tâm của cô còn có chút cô đơn.

Hành vi như vậy của anh, bề ngoài xem như là đang bảo vệ thân phận cùng địa vị của người vợ chân chính là cô. Nhưng trên thực tế là vì muốn bảo vệ và che giấu người thật sự được bảo vệ - Tống Thanh Thanh. Anh không muốn có quá nhiều người soi mói cô ta.

Suy nghĩ của cô bay tới nơi này, trong lòng Tô Thời Sơ nhịn không được mà có chút hâm mộ Tống Thanh Thanh kia.

Không danh không phận thì như thế nào, còn không phải được Ân Dĩ Mặc nâng niu trong lòng bàn tay sao.

Tô Thời Sơ hơi rũ mắt, lông mi mảnh khảnh của cô chậm rãi buông xuống, ngực cô tắc nghẽn đến lợi hại, hốc mắt cũng nhịn không được mà phiếm hồng. Nhất thời cô có chút hối hận khi nghe lời Thịnh Vọng, chạy theo tới đây xem kịch.

Cô rõ ràng đã có quyết định, là bất kể sau này Ân Dĩ Mặc có quyết định như thế nào, cô cũng định duy trì khoảng cách với anh, về phần anh cùng với người phụ nữ khác yêu hận tình cừu như thế nào, cô cũng không muốn nhúng tay vào.

Nhưng trong nháy mắt khi Thịnh Vọng mở miệng, cô vẫn dao động.

Cô không biết, con người cả đời này, khó có được một lần hồ đồ. Nếu vẫn luôn được che đậy, ít nhất cũng coi như là hạnh phúc, và khi chân tướng bị xé toạc trong nháy mắt, máu tươi mới chảy đầm đìa.

Dưới tình huống như vậy, Thịnh Vọng vẫn không sợ chết mà mở miệng, anh ta nhàn nhạt nhếch khóe môi một chút nói:

“Ân tổng, rốt cuộc là anh muốn Tô Thời Sơ, hay là muốn Tống Thanh Thanh?”