Chương 59: Có coi tôi là con người hay không?

“Nhưng cô muốn một căn nhà để làm cái gì?” Ân Dĩ Mặc xoay người lại, anh nói với giọng lạnh lùng:

“Hôm qua cũng vậy, cô đột nhiên tìm Lâm Hoài đòi tiền làm cái gì?”

Hành vi khó hiểu hiện tại của người phụ nữ này, làm cho Ân Dĩ Mặc có chút nhìn không thấu.

“Dọn ra ngoài ở.” Tô Thời Sơ ngửa mặt lên, hợp tình hợp lý nói: “Không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao? Anh và người yêu cũ của anh ở cùng một chỗ, tôi nhường chỗ cho hai người.”

Sắc mặt của Ân Dĩ Mặc cứng đờ, đồng tử của anh mở to, vẻ mặt anh không thể tin được.

Tô Thời Sơ không để ý đến biểu cảm của anh, cô tiếp tục mở miệng phân tích: “Nếu cô ấy đã quay trở về, vậy thì tất nhiên tôi không thể ở trong nhà của anh được nữa.”

“Nhưng tôi còn phải đi làm, nên tôi muốn một căn nhà cách công ty gần một chút, chờ đến khi ba tôi xuất viện, tôi cũng có thể đón ông ấy về ở cùng.”

Chân mày của Ân Dĩ Mặc nhíu thành một hàng, anh nhìn người phụ nữ trước mặt này với ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt của anh một mảnh thâm trầm đen kịt.

Qua một ngày, người phụ nữ này vẫn không thay đổi quyết định, hay là cô định trốn thoát khỏi anh?

“Ân tổng, hôm nay anh cũng thấy được năng lực của tôi, giá trị nhân sinh của tôi, không chỉ có thể sinh con, tôi còn có những giá trị khác có thể cống hiến cho Quốc Tế Huy Hoàng, sáng tạo cho Ân thị.”

Tô Thời Sơ ngẩng đầu, giọng nói cô vô cùng nghiêm túc: “Tôi thật sự rất biết ơn vì anh đã cứu ba tôi, cho tôi cơ hội phát triển, nhưng tôi nghĩ rằng, với năng lực của tôi, tôi có thể báo đáp sự giúp đỡ của anh bằng những cách khác, mà không phải chuyện sinh con này…”

“Câm miệng!” Mi tâm của Ân Dĩ Mặc nhíu chặt lại, anh nhìn lướt qua khuôn mặt của Tô Thời Sơ: “Tôi không cần cô báo đáp.”

Thấy anh vẫn cố chấp từ chối yêu cầu của cô, Tô Thời Sơ không thể nhịn được nữa, cô hạ quyết tâm, cao giọng hơn một chút: “Ân Dĩ Mặc! Anh có coi tôi là con người hay không?”

Cô đột nhiên hét lên, đồng tử của Ân Dĩ Mặc co lại, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt.

Trước đó Tô Thời Sơ vẫn luôn cố nén giận, bỗng nhiên khí tràng của cô lên tới hai mét tám, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trước sau vẫn kiên nghị, cô nghiêm túc nói:

“Tôi nói thật, ngoại trừ nợ tiền của anh, tôi không nợ anh bất cứ thứ gì cả.”

“Ân Dĩ Mặc, tôi đối xử với anh như một người bình thường. Tôi cũng hy vọng anh sẽ đối xử với tôi như người bình thường, chứ không phải là một công cụ dùng để sinh con cho anh.”

Giọng nói cô nhẹ nhàng, lại mang theo sức nặng khiến cho người khác không thể bỏ qua.

Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, đôi mông mỏng của anh mím chặt lại thành một đường thẳng.

Nhiệt độ trong xe lập tức giảm xuống 0 độ, áp suất không khí cũng bức người đến mức không thở nổi.

Ngay cả Lâm Hoài ngồi ở hàng ghế đầu đã từng nhìn thấy sóng to gió lớn lúc này cũng có chút căng thẳng, anh ấy không dám nhìn động tĩnh phía sau.

Đây là lần đầu tiên, có người dám cứng rắn khiêu chiến với Ân Dĩ Mặc một cách ngoan cố như thế.

Hô hấp của người đàn ông nặng nề, trong xe đặc biệt yên tĩnh. Hai tay của Tô Thời Sơ hơi nắm lại, cô cũng căng thẳng đến cực điểm.

“Làm theo lời cô nói, nhưng vẫn không thể ly hôn.”

Thật lâu sau, Ân Dĩ Mặc mới chậm rãi phun ra một câu này: “Cô trước tiên phải cho tôi nhìn thấy những giá trị khác của cô, nếu không, giao dịch vẫn tiếp tục.”

Tô Thời Sơ ngẩn ra, sau đó cô lập tức nói: “Tôi sẽ cố gắng!”

“Không phải là cố gắng, mà là phải làm cho bằng được.”



Đêm đó.

Tô Thời Sơ nhanh chóng rời khỏi nhà của Ân Dĩ Mặc, cô nói với anh là muốn đi sớm để thích ứng với nhà mới. Lúc cô sắp ra khỏi cửa, khoé miệng cũng sắp nhếch đến mang tai, cô có cảm giác vui sướиɠ khó có thể diễn tả bằng lời.

Dì Phạm có chút ngoài ý muốn, bà ở một bên giúp Tô Thời Sơ mang đồ đạc, một bên thì tò mò hỏi: “Phu nhân, cô không ở nhà sao?”

“Tôi bây giờ đã có nhà của mình rồi, ai lại muốn cùng khuôn mặt như người chết kia ở chung một chỗ chứ?”

Tô Thời Sơ mừng rỡ, cô không chú ý tới Ân Dĩ Mặc đang đứng khoanh tay ở trên gác mái sau lưng cô, anh nhìn bóng lưng cô với ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm.

Chờ đến khi cô vừa rời đi, trong nhà cũng trở nên vắng vẻ không ít.

Ân Dĩ Mặc trực tiếp xoay người trở về thư phòng. Trong phòng, ánh đèn phòng bật sáng cả đêm.



Ngày hôm sau.

Tô Thời Sơ rất thích ngôi nhà mới, hoàn cảnh rất tốt, nhà cửa rất rộng rãi, quan trọng hơn là, không có Ân Dĩ Mặc.

Tuy rằng lúc mới rời đi, trong lòng Tô Thời Sơ có một chút luyến tiếc nho nhỏ, nhưng rất nhanh cô đã bị thay thế bởi niềm vui khi có căn nhà mới.

Buổi sáng đi làm, cô cũng tích cực hơn không ít, đến văn phòng từ rất sớm.

Trái lại Ân Dĩ Mặc lại đi làm rất muộn. Anh còn mang theo một khuôn mặt thối đến mức không chịu nổi, đáy mắt anh thâm quầng, giống như là không ngủ ngon.

“Đây là phương án cậu đưa ra? Đem về sửa lại.”

“Phải, dựa theo hiệu suất làm việc của cậu, thì nhân viên trong công ty trở về ngủ hết là được rồi.”

“Không thể làm thì đừng làm, công ty không nuôi những người rảnh rỗi.”

Trong phòng làm việc, tiếng quát mắng của Ân Dĩ Mặc không ngừng, anh mắng từ sáng đến trưa.

Trên dưới công ty đều căng thẳng lên không ít, cả đám đều run sợ, giống như gặp phải độ kiếp.

“Chị Tô, nếu chị không đi vào dỗ dành Ân tổng, thì phương án của chúng ta phải thay đến tám lần…”

“Ân tổng nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ bộ phận thiết kế đều bị ngài ấy đuổi việc…”

Tô Thời Sơ nhíu mày, cô nhìn mấy người đồng nghiệp tới cầu xin cô giúp đỡ, cô cũng bất đắc dĩ nói không nên lời.

Cô nhấp một ngụm trà trên bàn, bày ra bộ dạng bất đắc dĩ nói: “Tính tình của Ân tổng tôi cũng không hiểu được, nếu hôm nay mọi người đem công việc để đây đi, chờ đến ngày mai…”

“Thư ký Tô, Ân tổng gọi cô.”

Trong lòng Tô Thời Sơ lộp bộp, tâm tình của cô rất phức tạp.

Xem ra, cổng thành bốc cháy, cá trong ao cũng sẽ bị thương.

Nhìn tình huống Ân Dĩ Mặc tức giận sáng nay, lát nữa cô đi vào cũng sẽ không dễ chịu.

Cũng may Tô Thời Sơ đã sớm luyện được một thân bản lĩnh tốt nghe tai trái lọt ra tai phải, lát nữa nếu như cô bị Ân Dĩ Mặc mắng, thì cô chỉ cần cúi đầu không nói lời nào là được.

Nhịn một chút, rất nhanh sẽ có thể trôi qua.

Tô Thời Sơ vừa đẩy cửa đi vào, một đoàn giấy vụn liền thẳng tắp ập tới.

Cô sớm đã dự đoán được, cô nghiêng đầu, tránh thoát tập kích của đối phương.

“Ân tổng.”

Nhìn thấy người tới là cô, Ân Dĩ Mặc cứng đờ, lông mày vốn nhíu chặt của anh giãn ra một chút, anh giương mắt nhìn về phía cô, giọng nói của anh vẫn khó chịu như trước:

“Cô làm sao lại tới đây, muốn ăn mắng sao?”

Đại não của Tô Thời Sơ trong nháy mắt ngừng vận hành.

“Không phải anh gọi tôi tới sao?” Tô Thời Sơ cũng choáng váng, vừa rồi là ai đã chạy đến văn phòng nói với cô một câu như vậy? Chẳng lẽ là cố ý hại cô sao?

Đôi mắt của Ân Dĩ Mặc đen kịt thâm trầm, anh nhìn thẳng cô một hồi lâu, cuối cùng anh mím môi nói: “Quên đi, cô tới cũng vừa lúc.”

Nói xong, ánh mắt anh liếc tới hộp quà màu lam trên bàn.

“Cái này là quà tặng tôi?”

Tô Thời Sơ vô thức chớp mắt, ánh mắt cô trong nháy mắt rơi xuống hộp quà màu lam trên bàn, gương mặt vốn dĩ đã trắng nõn của cô, nhất thời đỏ bừng.

“Không, không phải.” Tô Thời Sơ vừa nói, cô vừa muốn tiến đến lấy lại: “Đây là đồ của tôi. Hôm đó tôi sơ ý, nên rơi ở chỗ của anh, là sơ suất của tôi. Làm phiền anh rồi, tôi lấy lại đây.”

Nói xong, tay cô vừa đυ.ng vào mép của hộp quà, kết quả một bàn tay to vươn tới, đoạt lấy cái hộp.

Nhìn về phía cái hộp đột nhiên rơi xuống hư không, Tô Thời Sơ càng thêm quẫn bách, hai mắt cô chột dạ nhìn về phía Ân Dĩ Mặc.

“Vậy cô đang khẩn trương cái gì?”