Ở trong mắt của hắn, Tống Thanh Thanh vẫn luôn tồn tại với hình ảnh sạch sẽ, thuần khiết, không thể chịu được bất cứ sự khinh nhờn nào.
Cô là thiên thần anh muốn dùng cả đời mình để bảo vệ.
“Dĩ Mặc, em thật là hạnh phúc.” Sau khi lau khô tóc, Tống Thanh Thanh xoay người lại, cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy eo Ân Dĩ Mặc, đầu cọ cọ vào l*иg hắn:
“Thật sự rất may mắn vì có thể gặp được anh, nếu không có thể hiện tại em đã không còn ở trên đời này nữa.”
Ân Dĩ Mặc không thích nghe cô nói những lời này, lông mày khẽ nhíu lại, trong đôi mắt hẹp dài xẹt qua chút không vui:
“Thanh Thanh, không được nói như vậy.”
“Không được, em cần phải nói hết, nếu không em sợ anh sẽ quên mất điểm tốt của em.”
Tống Thanh Thanh giận dỗi bĩu môi, dáng vẻ làm nũng, nhưng khóe mắt và chân mày lại khẽ cong lên.
Từ trước đến nay Ân Dĩ Mặc khi đối mặt với Tống Thanh Thanh làm nũng đều không có sức chống cự. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không chút dấu vết nè nén lại sự u ám chợt lóe lên trong lòng.
Đây không phải là lần đầu tiên Tống Thanh Thanh nhắc đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Lúc trước, hắn chỉ coi là do Tống Thanh Thanh không có cảm giác an toàn. Nhưng mà hiện tại, trong lòng hắn lại vô cớ sinh ra chút chán ghét.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ đi.” Ân Dĩ Mặc đứng lên, yêu chiều nhéo nhéo gương mặt cô, dáng vẻ như muốn đứng lên rời khỏi phòng ngủ.
Không nghĩ đến hắn sẽ lại muốn rời đi, Tống Thanh Thanh ngẩn ra: “Dĩ Mặc, anh muốn đi đâu?”
“Anh qua phòng khách nghỉ ngơi.” Ân Dĩ Mặc không suy nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời một câu.
Ánh mắt Tống Thanh Thanh lắc lư, trên mặt hiện lên chút mất tự nhiên: “Em có chút lạ giường, em sợ tối nay sẽ không ngủ được.”
Ân Dĩ Mặc hiểu ý, lại ngồi lại bên giường: “Em ngủ đi, anh chờ em ngủ rồi mới đi ra.”
Cô đã gợi ý rõ ràng với Ân Dĩ Mặc như vậy, vì cớ gì hắn vẫn không hiểu được ý của cô?
Tống Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, hai má đỏ bừng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Tối nay anh ngủ cùng với em. Có được không?”
Cùng nhau ngủ?
Đôi mắt Ân Dĩ Mặc sâu thăm thẳm như đêm đen, môi mỏng mím chặt, không nói gì.
Nhìn thấy anh không nói lời nào, gan Tống Thanh Thanh lớn hơn một chút, tiến gần sát đến bên mặt của Ân Dĩ Mặc, hai đôi môi tiến gần đến nhau, ý muốn hôn hắn.
Lúc ban ngày, vốn cô cũng muốn làm như vậy, nhưng kết quả người phụ nữ kia xuất hiện, phá rối cô.
Lần này, cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội thêm một lần nào nữa.
Khoảng cách giữa gia người càng lúc càng kéo lại gần, bầu không khí dần dần trở nên mập mờ ái muội. Trái tim Tống Thanh Thanh cũng nhảy liên hồi, hơi thở gợi cảm thành thục của người đàn ông, rõ ràng đến thế, khiến cô càng trầm mê,
Giây tiếp theo…
“Thanh Thanh, em còn nhỏ.” Bỗng nhiên Ân Dĩ Mặc thoáng nghiêng đầu qua, né tránh nụ hôn chủ động của cô.
“Em, em đã không còn nhỏ nữa.” Tống Thanh Thanh vừa vội vừa tức, nhìn hắn thế nhưng lại né tránh nụ hôn của mình, trong tích tắc gương mặt vì ngượng ngùng mà nóng bừng lên:
“Em đã hơn hai mươi tuổi rồi, hơn nữa…”
“Hơn nữa, em đã khỏi bệnh rồi. Em còn có thể sinh cho anh một em bé.”
Giọng nói Tống Thanh Thanh kiên định: “Hiện tại anh không thể dẫn em về nhà, chính là bởi vì bác gái cảm thấy tâm lý của em không ổn định, sinh em bé sẽ không được khoẻ mạnh, những điều này em điều biết.”
“Em làm sao…” Ân Dĩ Mặc nhíu mày thật chặt, vì thế giọng nói cũng sinh ra lạnh lùng hơn trước: “Ai nói với em.”
Nghe được giọng nói của anh bỗng nhiên lạnh lùng hơn so với lúc trước, Tống Thanh Thanh run rẩy, ý thức được mình đã quá mức xúc động.
“Em… em tự mình đoán ra…” Lúc nói những lời này, Tống Thanh Thanh thậm chí muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Loại lời nói dối vừa vụng về vừa trắng trợn như thế, Ân Dĩ Mặc sẽ tin lời cô sao?
Quả nhiên, Ân Dĩ Mặc càng thêm nhíu chặt mi tâm, không còn vương lại chút ôn nhu dịu dàng như vừa rồi. Sắc mặt âm trầm như nước, trong giọng nói càng không lộ ra vui buồn:
“Lục Cảnh Thâm nói cho em biết phải không?”
Tống Thanh Thanh tự biết nói nhiều càng sai nhiều, nên lập tức chọn im lặng.
Một lúc lâu sau, trong phòng không ai lên tiếng nữa.
“Dĩ Mặc, anh đừng tức giận nữa được không, em cũng chỉ là muốn được sớm gả cho anh, cho nên mới…”
Cô túm lấy ống tay áo của Ân Dĩ Mặc, mong chờ nhìn anh, trán toát mồ hôi lạnh, trong giọng nói đều mang theo sự lấy lòng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại di động của Ân Dĩ Mặc vang lên, là số điện thoại của nhà riêng gọi đến.
Trước kia, Ân Dĩ Mặc luôn luôn yêu thương cô nên sẽ trực tiếp cúp điện thoại, nghe Tống Thanh Thanh nói hết câu.
Nhưng hôm nay, anh lại chọn trả lời điện thoại trước.
“Thiếu gia, không biết phu nhân ở trong phòng đang làm cái gì, kêu cũng không lên tiếng trả lời, cửa phòng cũng không mở ra được.”
Nghe được dì Phạm nói như thế, trong lòng Ân Dĩ Mặc bỗng nhiên xuất hiện dự cảm không tốt, sắc mặt đại biến, gương mặt anh tuấn trong nháy mắt trở nên xanh mét.
Người phụ nữ ngu xuẩn đó đang làm gì vậy? Muốn tự tử? Hay là muốn thu hút sự chú ý của anh?
Giọng nói của dì Phạm vô cùng kích động, mang theo sự lo lắng và sự sợ hãi vô cùng rõ ràng:
“Tôi đã tìm người đến mở khoá cửa phòng, ngài của muốn trở về xem một chút hay không?”
“Tôi lập tức trở về.”
Nói xong, Ân Dĩ Mặc vội vàng đứng lên, còn đối với Tống Thanh Thanh đang ở trước mặt, thế nhưng hắn lại không hề có một tia không nỡ hay do dự gì.
“Dĩ Mặc.” Tống Thanh Thanh không biết trong điện thoại nói cái gì, chỉ thấy sắc mặt hắn lập tức bao phủ một tầng sương mù, còn có động tác đứng lên như sắp rời đi, trong lòng không nhịn được hoảng hốt:
“Không phải anh đã đồng ý tối nay sẽ ở bên cạnh em sao?”
“Ngày mai anh lại đến thăm em.” Giọng nói của Ân Dĩ Mặc không phải là đang thương lượng, mà là đang thông báo.
Không đợi cô nói thêm những lời khác, bóng dáng của Ân Dĩ Mặc đã biến mất ngoài cửa phòng.
Ân Dĩ Mặc thật sự đã đi rồi!
Hôm nay Tống Thanh Thanh đã cố ý chuẩn bị một cái váy ngủ bằng lụa, lúc đi tắm còn chuẩn bị hương hoa huệ mà Ân Dĩ Mặc thích nhất, thậm chí vừa rồi còn cố ý giở trò dụ dỗ anh, muốn có một đêm tốt đẹp…
Nhưng tất cả những điều tốt đẹp này, đều đã bị một cuộc điện thoại khó hiểu phá huỷ.
Rốt cuộc người gọi đến là ai, có thể vào thời gian trễ như vậy, có thể dùng một cuộc điện thoại lại có thể dễ dàng gọi Ân Dĩ Mặc đi như vậy?
Tống Thanh Thanh không tin điều đó là sự thật!
Gương mặt nhỏ nhắn vốn dịu dàng thuần khiết của cô ta chậm rãi vặn vẹo, bắt đầu trở nê dữ tợn, răng bị nghiến kêu kẽo kẹt. Hai tay nắm chặt, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, tạo ra từng dấu lõm màu đỏ, nhưng cô lại không hề có cảm giác đau đớn gì.
Sự tức giận và hận thù đan xen vào nhau, gần như đã nuốt chửng cô ta.
Cô ta có một loại dự cảm, rất cả những chuyện đã xảy ra tối nay, nhất định có liên quan đến người phụ nữ chiều nay xuất hiện ở văn phòng tặng quà cho Ân Dĩ Mặc.
Tống Thanh Thanh chậm rãi mờ mẫm tìm điện thoại di động ở đầu giường, ấn dãy số quen thuộc kia.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Tống Thanh Thanh lập tức mềm nhũn, mềm mại quyến rũ động lòng người: “Anh…”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia, ánh mắt lập tức trầm xuống, khóe môi đang trong bóng tối hơi mím lại, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
“Thanh Thanh, có anh ở đây.”
…
Ân Dĩ Mặc dùng tốc độ nhanh nhất để trở về nhà, đi thẳng đến cửa phòng của Tô Thời Sơ, nhìn thấy có thợ còn đang từ từ cạy mở khoá cửa phòng, sắc mặt anh lập tức âm trầm.
“Thiếu gia, phu nhân, cô ấy…”
Không đợi Dì Phạm nói hết câu, sắc mặt Ân Dĩ Mặc đã chuyển sang lạnh lẽo, anh trực tiếp đá tung cửa phòng ra bước vào.
Ngược lại anh muốn xem, cuối cùng là Tô Thời Sơ đang muốn làm cái gì.