Chương 46: Ánh mắt trìu mến

Phương Đào Phỉ vừa dứt lời, Tô Thời Sơ lập tức nuốt nước miếng, trong lòng có chút khẩn trương.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua lá bài trong tay mình, là Sáu Bích, không phải lá Quốc Vương.

“Ai là Quốc Vương?” Phương Đào Lục vẫn hăng hái, ánh mắt sáng lấp lánh.

Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Đúng lúc này, Ân Dĩ Mặc nâng cằm lên, ném ra một lá bài Quốc Vương.

“Hai Cơ và Sáu Bích, uống rượu giao bôi.”

Ân Dĩ Mặc lười biếng dựa vào sofa, sắc mặt nhàn nhạt, gương mặt tuấn tú ẩn nấp dưới ánh sáng lờ mờ, môi mỏng mím chặt, không thấy một chút ý cười.

Lúc này, Lục Cảnh Thâm chậm rãi lấy thẻ bài ra, đặt lên mặt bàn: “Tôi là Hai Cơ.”

Phương Đào Phỉ lập tức mím môi, có chút không vui: “Cảnh Thâm, em không phải là Sáu Bích…”

Lục Cảnh Thâm đáp lại bằng ánh mắt trấn an.

“Vậy ai là Sáu Bích?” Ôn Thư híp mắt, nhìn thoáng qua Tô Thời Sơ.

Đúng vậy, hiện tại chỉ có Tô Thời Sơ chưa mở lá bài ra.

Nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào người mình, Tô Thời Sơ cắn răng, cổ vũ bản thân, đẩy lá bài ra phía trước.

“Thật ngại quá, tôi là Sáu Bích.” Tô Thời Sơ mở miệng cười cười, chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.

Phó Đình Thành nhướng mày, ánh mắt ái muội nhìn hai người bọn họ vài lần. Lệ Hàn Uyên cũng đẩy kính mắt gọng vàng lên, nhìn hai người họ, hiển nhiên cảm thấy hứng thú vô cùng.

Dù sao, một người là bạn trai của Phương Đào Phỉ, chính là Lục Cảnh Thâm. Một người là vợ của Ân Dĩ Mặc, là Tô Thời Sơ. Hai người bọn họ cứ như vậy mà uống rượu giao bôi, dĩ nhiên là rất kí©h thí©ɧ.

Nhìn ánh mắt Phương Đào Phỉ lóe lên sự thất vọng và cô đơn, Tô Thời Sơ cảm thấy lá bài này giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhịn không được mà lén trừng mắt Ân Dĩ Mặc một cái.

Quả nhiên là Ân cẩu, tính kế người khác mù quáng, vậy mà lại đổ lên đầu cô như vậy.

Ân Dĩ Mặc vẫn duy trì tư thái lười biếng vừa rồi, chỉ là thu hồi đôi mắt tuấn tú, gương mặt tinh xảo chậm rãi trở nên căng thẳng, trên mặt phủ một sự lạnh lùng nhàn nhạt.

Anh không nói gì, nhưng rõ ràng từ sắc mặt của anh, Tô Thời Sơ có thể đọc ra được một câu…

‘Nếu cô dám uống ly rượu này với anh ta, cô sẽ chết.’

Tô Thời Sơ rùng mình một cái, trong lòng thầm cầu nguyện, cân nhắc câu chữ rồi mới chậm rãi mở miệng.

“Hay là bỏ qua đi, dù sao Lục thiếu gia cũng đã có Phương tiểu thư…” Tô Thời Sơ gượng cười, cố gắng nghĩ biện pháp giải thoát.

Phương Đào Phỉ không để ý quá nhiều, ngược lại chính là vô cùng rộng lượng, cười cười khoát tay áo, ngữ khí nhẹ nhàng, biểu cảm trên mặt lại thản nhiên không ngờ được:

“Không có việc gì, Tô tiểu thư, đây chỉ là trò chơi thôi mà, không cần quá mức nghiêm túc.”

Nói xong, cô ta còn chớp chớp mắt, vẻ mặt kiêu ngạo giống như có được cả thế giới:

“Huống hồ, tôi rất yên tâm về Cảnh Thâm, anh ấy vĩnh viễn chỉ yêu một mình tôi.”

Đáp lại cô ta là nụ cười giả tạo của Lục Cảnh Thâm, nụ cười như gió xuân đặc trưng trên mặt anh.

“Nếu Tô tiểu thư để ý, vậy thì bỏ qua đi, dù sao cũng chỉ là một trò chơi.” Lục Cảnh Thâm thoạt nhìn thì như hiểu lòng người, nhưng trong lời nói lại ám chỉ cô không thể chơi nổi trò này.

Những người như bọn họ, tùy tiện chọn ra một người cũng có thể áp đảo Tô Thời Sơ, bọn họ không nói bị cô chiếm tiện nghi, cô còn giả vờ cái gì?

Tô Thời Sơ rất thông minh, tất nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh ta.

Cô cắn răng, cố gắng nở một nụ cười, nâng ly rượu trước người lên, hào phóng mở miệng nói:

“Nếu đã như vậy, tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”

Thấy cô thỏa hiệp, khóe môi Lục Cảnh Thâm khẽ nhếch lên, bưng ly rượu trước mặt lên.

Ở bàn bên kia, gương mặt tuấn tú của Ân Dĩ Mặc vẫn bình tĩnh. Chỉ là lông mày khẽ nhíu lại, dời tầm mắt sang một bên, không nhìn hai người bọn họ nữa.

Từ đầu đến cuối Ôn Thư đều yên lặng quan sát Ân Dĩ Mặc, cô chú ý đến một loạt các động tác nhỏ này của anh, trong lòng lập tức hiểu rõ, cô cười cười, đặt tầm mắt trên người Tô Thời Sơ.

Tô Thời Sơ cầm ly rượu trong tay, ngoài mặt vẫn nở một nụ cười hoàn mỹ, thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng một bàn tay run rẩy cô giấu ở dưới gầm bàn đã bán đứng nội tâm của cô.

Cô rất lo lắng.

Không biết vì sao, nhìn Lục Cảnh Thâm trước mặt, cô luôn có cảm giác không thể nói nên lời. Giống như bị anh ta nhìn thấu suy nghĩ, có cảm giác không được tự nhiên.

Khuỷu tay hai người đan xen cùng một chỗ, khoảng cách cũng gần nhau hơn.

Tô Thời Sơ gần như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lục Cảnh Thâm phả lên mặt cô, mang theo hương vị của riêng anh.

Đó là một loại hương vị ôn nhu bên ngoài nhưng kì thực bên trong lại có tính chiếm hữu vô cùng cao, có thể từng chút từng chút xâm chiếm lòng người.

Tô Thời Sơ hơi ngước mắt lên, tầm mắt đặt ở cổ tay hai người chậm rãi di chuyển đến đôi mắt của Lục Cảnh Thâm.

Đôi mắt dài hẹp mà đen kịt kia giống như có bóng tối vô biên, có thể hút hết thảy mọi thứ vào trong, khiến cho người ta có thể quên đi tất cả trong nháy mắt.

“Aaa, nhìn nhau thật thâm tình nha.” Lăng Vân Vũ xem náo nhiệt không sợ gây ra chuyện lớn, giọng nói phấn khích, nhịn không được mà mở miệng kích động bầu không khí hiện tại.

Sắc mặt Phương Đào Phỉ có chút không vui. Nhưng cũng rất nhanh đã tan đi, cố gắng làm cho mình có vẻ rộng lượng một chút, nở nụ cười lịch sự.

Ân Dĩ Mặc hơi cúi đầu, bóng đèn che đi khuôn mặt tuấn tú của anh, chỉ có thể nhìn từ góc nghiêng của gương mặt mới có thể thấy được hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, trên mặt thể hiện sự lạnh lùng khó nói.

Anh đang tức giận!

Tô Thời Sơ hiển nhiên không có tâm tư chú ý đến cảm xúc của Ân Dĩ Mặc, tầm mắt cô đều bị đôi mắt tràn ngập sức hấp dẫn của Lục Cảnh Thâm hút vào, ngay cả sự chủ động dời đi cũng không có.

Cô giống như bị thôi miên, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta.

Loại cảm giác áp bức và uy hϊếp này làm cho nội tâm Tô Thời Sơ sinh ra cảm giác ớn lạnh.

Lục Cảnh Thâm lộ ra một chút trào phúng không để người khác nhìn thấy, khóe môi hơi nhếch lên.

Bỗng nhiên…

“A!”

Tô Thời Sơ giật mình kêu lên một tiếng, ly rượu trong tay không cầm vững, lập tức rơi xuống từ trong khuỷu tay vẫn còn đan vào nhau giữa hai người, vỡ tan thành từng mảnh trên mặt đất.

“Thật xin lỗi, có thể tôi đã uống quá nhiều.” Tô Thời Sơ ngơ ngác nhìn ly rượu trên mặt đất, nhất thời phản ứng không kịp.

Rõ ràng cô cầm rất chắc, tại sao ly rượu lại đột nhiên rơi xuống?

Lục Cảnh Thâm nhún nhún vai, biểu cảm trên mặt thể hiện sự rộng lượng:

“Không sao, có thể là tôi không có duyên uống ly rượu này với Tô tiểu thư.”

Nhìn hai người không hoàn toàn tiến hành xong nghi thức uống ly rượu giao bôi này, mấy người trong phòng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi, Lục Cảnh Thâm, tôi thay Tô Thời Sơ tạ tội, tự phạt ba ly.”

Giọng nói Ân Dĩ Mặc nặng nề, nâng ly rượu trước mặt lên, liên tiếp uống liền ba ly rượu. Sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ là đôi mắt nhắm hờ mang theo vài phần thờ ơ.

“Dĩ Mặc, anh nói quá lời rồi.” Nụ cười của Lục Cảnh Thâm ôn hòa, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Hai người bọn họ thoạt nhìn bên ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong giống như đã bắt đầu một trận mưa máu gió tanh, có thể bộc phát bất kì lúc nào.