Chương 31: Ai nói với cô là tôi sẽ gϊếŧ người?

Cơ thể Tô Thời Sơ căng lên, đã sẵn sàng tinh thần để bị đánh.

Nhưng vài giây trôi qua, cơn đau mà cô dự đoán không ập đến.

Cùng lúc đó, trong phòng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết giống như mổ lợn: “A!”

Không biết có phải Tô Thời Sơ ảo giác hay không, nhưng cô cũng nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn rõ ràng.

Cô thận trọng mở mắt ra, cúi đầu liền thấy Trương Nhất Minh đang quỳ xuống đất, một tay ôm lấy tay còn lại, vẻ mặt đau khổ.

Còn người đang đứng trước mặt anh ta là Ân Dĩ Mặc.

Lúc này, khuôn mặt anh tuấn và tinh xảo của Ân Dĩ Mặc lạnh như băng giá. Ánh sáng chiếu vào người khiến anh trông cực kỳ cao lớn, quai hàm căng chặt, sắc mặt tối sầm. Cả người tỏa ra hơi thở khiến cả căn phòng lạnh đi ngay lập tức nhiệt độ giảm xuống cực hạn.

“Ân... Ân tổng...” Trương Nhất Minh vốn muốn kêu đau nhưng khi đối diện với ánh mắt nham hiểm của Ân Dĩ Mặc, anh ta bỗng nhiên không dám phát ra tiếng, cảm thấy vô cùng sợ hãi, nói chuyện cũng run rẩy.

Nụ cười nửa miệng của Ân Dĩ Mặc giống như đang nhìn một người chết.

Tô Thời Sơ cũng cảm nhận được sát khí trên người anh, không khỏi cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Trong lời đồn, tính cách Ân Dĩ Mặc thất thường, từ trước đến nay sát phạt quả quyết, nổi tiếng lạnh lùng, đặc biệt trong giới kinh doanh.

Tên của anh đủ để dọa những người lòng dạ bất chính nghe thấy mà khϊếp đảm.

Thì ra đây mới thật sự là Ân Dĩ Mặc.

Khí thế mạnh mẽ này buộc Tô Thời Sơ phải cúi đầu, lần đầu tiên cô nhận ra người đàn ông này đáng sợ đến mức nào.

“Tô Thời Sơ, ngẩng đầu lên.”

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ trên cao truyền đến, áp lực mạnh mẽ khiến Tô Thời Sơ không thể không ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt hẹp dài đen kịt của anh.

Khi nhìn thấy dấu bàn tay sưng đỏ trên mặt Tô Thời Sơ, đôi mắt của Ân Dĩ Mặc gần như biến thành màu đen, như thể muốn nuốt chửng mọi thứ.

Được lắm!

“Ai ra tay?” Ân Dĩ Mặc xoay người, âm thanh thờ ơ, anh rũ mắt xuống nhìn xuống đôi vợ chồng trên mặt đất như là nhìn con kiến hôi.

Hai người trên mặt đất nhất thời hoảng hốt.

Tô Thời Sơ đột nhiên có dự cảm không tốt.

Cô đoán rằng Ân Dĩ Mặc sẽ khiến hai vợ chồng này sống không bằng chết.

Tô Thời Sơ tự nhận thức được bản thân, cô tin rằng Ân Dĩ Mặc sẽ không hủy hoại hai người này vì cô, mà là vì Quốc Tế Huy Hoàng.

Người nào dám động đến Quốc Tế Huy Hoàng thì không khác gì giẫm lên đầu lên cổ Ân Dĩ Mặc.

‘Bất cứ điều gì đe dọa tôi đều không nên tồn tại.’

Vào lần đầu tiên Tô Thời Sơ nghe những lời này từ Ân Dĩ Mặc, cô không hiểu lắm, nhưng bây giờ cô đột nhiên hiểu ra.

Những lời này rất có sức nặng, thậm chí phải trả giá bằng mạng người.

Ánh mắt hai người trên mặt đất đờ đẫn, khuôn mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Đắc tội Ân Dĩ Mặc thì e rằng ở Thượng Thành không còn chốn dung thân.

“Lâm Hoài.”

Giọng nói của Ân Dĩ Mặc lạnh lùng, tư thế cao ngạo và lãnh đạm, tựa như đế vương thao túng sinh tử.

“Ân tổng, tôi hiểu rồi.” Cơ thể Lâm Hoài thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh nhạt, giống như Ân Dĩ Mặc.

Dám động đến phu nhân của Ân tổng, nên xử lý đôi vợ chồng này như thế nào, Lâm Hoài là người hiểu rõ nhất.



Không biết có phải Ân Dĩ Mặc tức giận hay không mà sau khi ra khỏi khách sạn, bước chân của anh rất nhanh. Tô Thời Sơ gần như phải chạy bước nhỏ mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp anh.

Đến khi lên xe, Tô Thời Sơ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ân Dĩ Mặc, cố gắng ngồi ra phía mép ghế để duy trì khoảng cách xa nhất với anh.

Bởi vì tức giận, huyệt thái dương Ân Dĩ Mặc đột nhiên giật một phát, tay anh đút túi, sắc mặt rõ ràng khó coi đến cực điểm.

Anh chỉ vừa đi nhận điện thoại một lát mà trong phòng đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Thôi thì bỏ qua chuyện này, nhưng người phụ nữ đáng chết Tô Thời Sơ kia chẳng lẽ không biết kêu cứu hả?

Anh vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh Tô Thời Sơ nhắm chặt hai mắt lại, dáng vẻ ngoan ngoãn sẵn sàng chờ bị đánh.

Cô là kẻ vô dụng à?

Ngay cả dũng khí đánh trả cũng không có?

Ân Dĩ Mặc xoa mi tâm, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước.

Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở hàng ghế sau, tài xế không dám phát ra tiếng động, âm thầm tăng tốc độ xe, chỉ sợ Ân tổng sẽ trút giận lên người mình.

Xét cho cùng, chuyện Ân Dĩ Mặc là người rất nóng tính thì đám nhân viên bọn họ rất rõ ràng.

Trong xe, Tô Thời Sơ đứng ngồi không yên, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại cảm thấy vô ích.

“Ân tổng, vừa rồi tôi...”

“Tô Thời Sơ, cô là kẻ ngốc sao?” Ân Dĩ Mặc không đợi cô nói xong đã quay đầu lại, ánh mắt chứa sự lạnh lùng: “Xảy ra chuyện như vậy, sao cô không mở miệng kêu cứu?”

Tô Thời Sơ chết lặng.

Quả thật, phản ứng đầu tiên của cô là dựa vào chính mình chứ không phải tìm Ân Dĩ Mặc hỗ trợ.

“Ân tổng, xin lỗi, lần sau tôi sẽ kêu cứu trước.” Tô Thời Sơ ngoan ngoãn, như thể biết mình đã làm sai.

Thấy thái độ nhận sai của cô, Ân Dĩ Mặc khẽ hừ một tiếng, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Không chỉ vì chuyện vừa rồi xảy ra với Tô Thời Sơ, mà còn bởi vì cuộc điện thoại kia.

Tô Thời Sơ thấy tâm trạng Ân Dĩ Mặc chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, nhịn không được lại mở miệng nói, âm thanh nhỏ như muỗi: “Ân tổng, có thể tha cho vợ chồng Trương Nhất Minh không?”

Tuy rằng Trương Nhất Minh là người hèn mọn, vợ anh ta cũng không phân biệt được đúng sai, nhưng cũng không đến mức phải diệt trừ.

Dù sao cũng là hai sinh mạng, Tô Thời Sơ nghĩ thầm.

Cô vừa dứt lời, Ân Dĩ Mặc quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ cổ quái khó tin.

“Cô đang nói giúp cho họ sao?”

Tô Thời Sơ nghe thấy sự không vui trong lời nói của anh, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì trả lời: “Tuy rằng hai người họ làm sai nhưng tội không đến mức phải chết, anh đại nhân đại lượng, dù sao cũng là hai sinh mạng.”

“Ai nói với cô là tôi sẽ gϊếŧ người?”

Vào lúc đó, Tô Thời Sơ ngẩn ra.

Cái gì vậy chứ?

Lúc nãy toàn thân Ân Dĩ Mặc tỏa ra hơi thở quỷ mị giống như tử thần, chẳng lẽ anh chỉ nói giỡn thôi sao?

“Nhưng mà, tôi...”

Ân Dĩ Mặc quay đầu lại, không nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cô nữa, xoa mi tâm, lười nói chuyện với cô.

Lâm Hoài ngồi ở ghế phụ, quay đầu giải thích cho Tô Thời Sơ: “Phu nhân, Trương Nhất Minh ở vị trí phó tổng của Tinh Duệ nhưng không đảm đương được chức vụ, chuyện này vốn đã nên xử lý từ lâu, vợ của anh ta cũng không phải là hạng người tốt lành gì, nɠɵạı ŧìиɧ với người khác.”

“Đơn giản mà nói, hai người họ là đàn ông cặn bã và phụ nữ đê tiện, đã xử lý họ xong rồi, nhưng không đáng sợ như cô nghĩ, Ân luôn là công dân tốt tuân thủ pháp luật, sẽ không tùy ý gϊếŧ người.”

Nghe vậy, Tô Thời Sơ chợt nhận ra rằng Ân Dĩ Mặc không có ý định gϊếŧ họ, cô lại còn ngu ngốc ở đây cầu xin cho hai người.

Nghĩ đến đây, cô vô cùng hối hận.

“Xin lỗi, Ân tổng, tôi...”

“Câm miệng.”

Ân Dĩ Mặc cực kỳ cáu kỉnh, sắc mặt xám xịt, cảm thấy lời xin lỗi của người phụ nữ này vô cùng ồn ào.

Biết mình làm sai, Tô Thời Sơ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngồi rất đoan chính, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.

Cả hai im lặng suốt quãng đường.

Sau khi xuống xe, Ân Dĩ Mặc đi thẳng vào nhà, đóng sầm cửa lại rồi bước vào phòng.

Trong lòng Tô Thời Sơ âm thầm kêu rên, vô cùng bi thương.

Hôm nay, cô lại đắc tội Ân tổng.

Trong phòng ngủ.

“Ân tổng, video trong phòng riêng đã được gửi đến hộp thư của anh.”

Ân Dĩ Mặc ngồi dậy khỏi giường, mở hộp thư ra, bắt đầu kiểm tra tất cả những gì đã xảy ra trong phòng sau khi mình rời khỏi.

Nhìn thấy Tô Thời Sơ bị Trương Nhất Minh kéo vào trong ngực, ánh mắt Ân Dĩ Mặc trầm xuống: “Phế tay phải của hắn ta đi.”