Chương 20: Tôi không kén ăn

Tô Thời Sơ bây giờ đang rất đói bụng.

Hôm nay vì vội vàng, bữa sáng cô cũng không ăn nhiều, hơn nữa sáng sớm cô còn phải chạy một đoạn đường dài, thức ăn trong bụng sớm đã bị tiêu hóa hết. Giờ lại còn bị Ân Dĩ Mặc ép đối mặt với một bàn đồ ăn ngon, nhưng lại không thể ăn, trong lòng cô khổ không nói nên lời.

Nghe thấy đối diện không có động tĩnh, Tô Thời Sơ lặng lẽ ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông đã nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ.

Cô thấy cơ hội đã đến, nhanh chóng nhét con tôm cuối cùng vừa được bóc vỏ trong tay cho vào miệng.

“Ăn ngon không?” Giọng nói lạnh lùng của Ân Dĩ Mặc mơ hồ mang theo vài phần ý cười, làm cho động tác nhai của Tô Thời Sơ đều cứng đờ giữa không trung.

Đáng chết, anh rõ ràng là nhắm mắt lại, chẳng lẽ còn có mắt ở nơi khác sao?

“Rất, rất ngon.”

Tô Thời Sơ cố gắng làm cho mình trả lời nghiêm túc nhất, nhưng tôm trong miệng còn chưa nhai xong, nên khi cô nói chuyện mang theo chút mơ hồ không rõ, giống như một đứa trẻ mới tập nói vậy.

Vào lúc đó, Ân Dĩ Mặc thật sự là không nhịn được ý cười.

“Cùng ăn đi.” Đôi môi mỏng manh của Ân Dĩ Mặc phát ra giọng nói nhàn nhạt, anh ngồi dậy, ánh mắt lộ ra vẻ thích thú.

Lúc này, Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy như được đại xá, bụng đã sớm bắt đầu hát lên những bài hát vui vẻ. Cô không tiếp tục khách sáo với Ân Dĩ Mặc nữa, trực tiếp cầm lấy chén cơm, chuẩn bị ăn cơm.

Mặc dù bữa cơm này Tô Thời Sơ ăn trong lo lắng và sợ hãi, nhưng cũng coi như là ăn no uống đủ. Nội tâm cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Không đợi cô uống xong ngụm canh nóng, Ân Dĩ Mặc đã ăn xong, anh khoanh tay trước ngực, khuôn mặt tuấn mỹ quay đi: “Ăn xong liền trở về học thuộc lòng, ngày mai bốn giờ chiều sẽ kiểm tra.”

Nhất thời, Tô Thời Sơ cảm thấy hương vị của món canh thơm ngon này thay đổi hoàn toàn.

Cô lặng lẽ đứng dậy, cảm ơn Ân Dĩ Mặc, rồi chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình.

Đúng lúc này, Phương Tịnh Huyên lại tiến vào.

“Ân tổng, ngài ăn xong chưa, để tôi thu don giúp ngài...” Phương Tịnh Huyên điều chỉnh xong tâm tình, lúc tiến vào nụ cười trên mặt vẫn sáng lạn như trước.

Lời của cô ta còn chưa nói hết, Tô Thời Sơ lập tức ợ lên một tiếng và trực tiếp cắt ngang lời cô ta.

“Ợ...”

Tô Thời Sơ hai má đỏ bừng, xấu hổ cười với Phương Tịnh Huyên: “Thật ngại quá, tôi ăn no quá.”

Lúc này, Phương Tịnh Huyên mí mắt giật giật, cho dù cô ta có được giáo dục và tu dưỡng tốt đến đâu, cô ta không thể nhịn được muốn mắng người.

Một năm nay, Phương Tịnh Huyên chưa từng ăn cơm một mình với Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ mới đến công ty ngày thứ hai, cũng đã có thể giẫm lên đầu cô ta, còn diễu võ dương oai mà nói một câu “Ăn no quá”?

Trong lòng Phương Tịnh Huyên nghiến răng kẽo kẹt, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười tươi mặt như trước:

“Tôi đặt đồ ăn dựa theo sở thích của Ân tổng, nếu Thời Sơ thích ăn là tốt rồi.”

“Không có việc gì, tôi không kén ăn, đồ Ân tổng thích, tôi cũng thích.” Tô Thời Sơ nhún nhún vai, tinh nghịch nháy mắt với Phương Tịnh Huyên.

Cô cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra được Phương Tịnh Huyên đang kìm nén cơn giận của mình.

Tuy nhiên, cô không sợ hãi.

Dù sao trước mặt Ân Dĩ Mặc, cho dù Phương Tịnh Huyên có muốn nổi giận, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.

Nghĩ đến đây, Tô Thời Sơ cảm thấy bữa cơm này đặc biệt có lợi.

Phương Tịnh Huyên bên này đã tức giận đến nỗi bốc khói, nhưng Tô Thời Sơ vẫn là một bộ dáng nhẹ nhàng hiền hòa, trông cực kỳ thú vị.

Hai chân của Ân Dĩ Mặc vắt chéo nhau, cằm chống lên những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, trên mặt mang theo sự trang nghiêm lạnh lùng, nhưng lại có vài phần nhàn nhã tùy ý.

Chờ Tô Thời Sơ trở về phòng làm việc, Phương Tịnh Huyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Khoảnh khắc vừa rồi, cô ta thiếu chút nữa muốn cùng Tô Thời Sơ cãi nhau một trận. Cũng may mà lý trí của cô ta đã khống chế được cảm xúc, nếu không, hình tượng cô ta cố gắng tạo ra lúc trước sẽ trở nên uổng phí.

“Ân tổng, tôi vẫn còn một nghi vấn, mạo muội muốn hỏi một chút.”

Ân Dĩ Mặc mím môi, biểu tình trên mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ như trước: “Hỏi đi.”

“Vì sao ngài lại chọn Tô Thời Sơ làm thư ký trưởng thực tập?” Phương Tịnh Huyên thật sự có quá nhiều nghi hoặc muốn làm rõ, nhất là sự xuất hiện của Tô Thời Sơ.

Nếu như Tô Thời Sơ đủ ưu tú để được bộ phận nhân sự tuyển vào, vậy thì còn có thể hiểu được. Nhưng hết lần này tới lần khác cô ta cái gì cũng không biết, liền được nhận vào Quốc Tế Huy Hoàng, lại còn trực tiếp đảm nhận vị trí mà mình đã chờ mong từ rất lâu, làm Phương Tịnh Huyên thực sự không thể hiểu được.

Nghe được câu hỏi của cô ta, Ân Dĩ Mặc không trả lời, tiện tay lật tài liệu trên bàn, mặt không chút thay đổi.

Trong phòng im ắng, làm cho tim của Phương Tịnh Huyên nhịn không được mà đập thình thịch.

“Thư ký Phương, cô tới Quốc Tế Huy Hoàng hơn một năm, nhiệm vụ anh trai cô giao cho cô, cũng gần như có thể hoàn thành rồi.”

Phương Tịnh Huyên khϊếp sợ, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, trong lòng cô ta giống như là một hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, gây ra hàng ngàn con sóng!

“Ân tổng, ngài đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu...” Lòng bàn tay Phương Tịnh Huyên lòng lập tức đổ mồ hôi, cô ta cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng tất cả đều vô ích.

Ân Dĩ Mặc dựa vào lưng ghế, giơ tay nới lỏng cúc ở cổ áo, trong đôi mắt lạnh nhạt của anh xẹt qua một tia sắc bén.

“Nói cho Phương Dật Hàn biết, làm người thì nên biết một vừa hai phải vừa phải thôi.” Trong khuôn mặt lạnh lùng của anh, mang theo mũi nhọn, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Hai chân Phương Tịnh Huyên nhũn ra, sắc mặt trắng bệch dọa người, đột nhiên ngẩng đầu lên, liều mạng lắc đầu tự bào chữa:

“Ngài phải tin tưởng tôi! Tôi chưa bao giờ giúp anh trai tôi làm bất cứ điều gì trong một năm nay! Tôi toàn tâm toàn ý với Quốc Tế Huy Hoàng!’

Nghe được những lời này, Ân Dĩ Mặc khẽ cười một tiếng, khóe môi mang theo vẻ đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến bất ngờ:

“Chuyện đấu thầu tuần trước, cũng là cô toàn tâm toàn ý với Quốc Tế Huy Hoàng, mới đưa giá trúng thầu đẩy cho Reggie?”

Vào lúc đó, tim Phương Tịnh Huyên dường như ngừng đập.

Thì ra, tất cả những gì cô ta làm, Ân Dĩ Mặc đều rõ ràng.

“Ân tổng, ngài nghe tôi giải thích...” Phương Tịnh Huyên cắn răng, còn muốn tranh thủ nói cái gì đó, nhưng Ân Dĩ Mặc đã nhíu mày, Lâm Hoài liền đi vào, trực tiếp kéo cô ta ra ngoài.

Sau khi cô ta đi ra ngoài, căn phòng cuối cùng đã yên tĩnh trở lại.

Khối khoai lang nóng bỏng tay Phương Tịnh Huyên này rốt cục cũng giải quyết xong.

“Ân tổng, mọi chuyện đều xử lý xong.” Không bao lâu sau, Lâm Hoài đẩy cửa tiến vào, cung kính nói.

Ân Dĩ Mặc khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Anh mở máy tính, vô thức nhấp chuột vào một trang video.

Khi Ân Dĩ Mặc nhìn thấy người phụ nữ trong hình đang nằm bất động trên bàn, khóe miệng nhịn không được giật giật một chút.

Bên này, Tô Thời Sơ vốn là muốn trung tinh thần vào tài liệu, nhưng mà sau khi ăn no uống say, cơn buồn ngủ liền từ từ ập tới, hơn nữa vị trí phòng làm việc của cô hướng về phía mặt trời, ánh mặt trời buổi chiều chiếu rọi khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Cô có chút buồn ngủ, lắc đầu mấy cái, cuối cùng vẫn không chống đỡ được, trực tiếp ngủ thϊếp đi.

Cô mơ thấy mình đem Ân Dĩ Mặc nhốt ở một gian phòng, trên bàn đặt một cuốn sách cao hơn một người, và ra lệnh cho anh ta phải học thuộc nó trong vòng ba ngày.

“Nhất định phải học thuộc lòng, không học xong, không - được – ăn - cơm!” Giọng điệu của Tô Thời Sơ cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí cô còn nói chuyện trong khi ngủ.