Chương 14: Chiếc mũ xanh lớn

Tô Thời Sơ khẽ gật đầu, tay phải xoa xoa cằm, khuôn mặt lộ ra vẻ suy tư: “Từ góc độ thương nghiệp mà nói, chuyện nhà họ Lăng và nhà họ Mộ kết thông gia không phải là một vụ làm ăn thua lỗ.”

Hiện giờ chỉ có Quốc Tế Huy Hoàng của Ân Dĩ Mặc là độc lập, còn mấy nhà còn lại cũng đang ở trong tình trạng đối đầu, đặc biệt là nhà họ Lăng và nhà họ Mộ, nếu họ có thể nhân cơ hội này để hợp tác vui vẻ thì nói không chừng đôi bên cùng có lợi.

Lăng Vân Vũ nhíu mày, cảm thấy vô cùng khó chịu: “Tôi không muốn cưới một người phụ nữ tôi không thích, càng không muốn hôn nhân của tôi trở thành vụ mua bán.”

“Ân Dĩ Mặc, bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi.” Lăng Vân Vũ lười so đo với Tô Thời Sơ, chuyển chủ ý qua Ân Dĩ Mặc: “Vợ của cậu trêu chọc tôi, cậu phải trả giá!”

Ba chữ “vợ của cậu” khiến hai má Tô Thời Sơ hơi ửng hồng, sau đó cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Ân Dĩ Mặc khẽ nhíu mày, chú ý tới cảm xúc chợt lóe lên trong mắt Tô Thời Sơ, đôi môi mỏng khẽ nhấc lên: “Chuyện cô làm thì tự mình giải quyết.”

Thái độ của anh rất rõ ràng, anh không có ý định giúp đỡ Tô Thời Sơ, khuôn mặt tuấn tú của anh thờ ơ lạ thường.

Lăng Vân Vũ không ngờ Ân Dĩ Mặc lại thờ ơ như vậy, vì vậy anh ta không khỏi đồng cảm với Tô Thời Sơ:

“Tô Thời Sơ, cô thật đáng thương, chồng cô không có ý định giúp cô.”

Anh ta không định thực sự so đo với Tô Thời Sơ, sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào, cũng không đến mức làm khó một người phụ nữ.

Trái lại Tô Thời Sơ cảm thấy đây là chuyện trong dự tính, nếu Ân Dĩ Mặc giúp cô mọi việc thì đây mới là điều không bình thường.

Cô lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm, tiếp tục nói: “Tuy rằng cuộc hôn nhân này là một vụ mua bán tốt với gia tộc, nhưng đối với Lăng thiếu mà nói, đầu của anh có chút xanh.”

“Cái gì?” Lăng Vân Vũ ngẩn ra, đột nhiên không hiểu lời nói của Tô Thời Sơ, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

“Ba năm trước, Mộ Ngữ Nhiên vì một giải thưởng thiết kế kiến trúc nên đã ở bên chủ tịch của giải thưởng đó. Sau đó còn có thai, tuy đã đi phá nhưng không thành công, bây giờ đứa nhỏ đang được một gia đình nuôi dưỡng ở nước ngoài.” Tô Thời Sơ ngẩng đầu nói.

“Cái gì?” Lăng Vân Vũ không bình tĩnh: “Cô có chắc không? Mộ Ngữ Nhiên không phải đi theo hướng thanh thuần...”

“Đúng vậy, mấy năm nay Mộ Ngữ Nhiên luôn đi theo con đường thanh thuần, chỉ vì xóa đi vết nhơ trong quá khứ, lấy lại danh tiếng cho cô ta mà nhà họ Mộ đã đập không ít tiền.”

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Thời Sơ không khỏi đau lòng, biểu cảm trên mặt cũng lập tức trở nên khó coi.

Năm đó nhà họ Mộ đã chi rất nhiều tiền để xử lý scandal của Mộ Ngữ Nhiên, có lẽ Ân Dĩ Mặc cũng tiêu không ít tiền để cho thân phận của cô không bị tiết lộ.

“Chết tiệt!” Lăng Vân Vũ biết được chân tướng vỗ mạnh đùi, vẻ mặt tức giận:

“Vậy tôi càng không thể cưới cô ta, người phụ nữ này rõ ràng còn ăn chơi hơn cả ông đây!”

Tô Thời Sơ rụt cổ, không lên tiếng.

Sau khi chuyện năm đó bị phong tỏa, dưới áp lực của nhà họ Mộ, không ai dám nhúng tay vào chuyện này, nếu Lăng Vân Vũ biết chuyện này, nhất định sẽ giải trừ hôn ước.

Trời đất bao la, màu sắc trên đầu là quan trọng nhất!

“Lăng thiếu, nếu ngài bất đắc dĩ phải đối đầu với nhà họ Mộ, tôi chân thành thỉnh cầu một chuyện.” Tô Thời Sơ lên tiếng, ngữ khí uyển chuyển:

“Nhà họ Mộ cũng là gia tộc lớn, dù sao cũng không thể bị mất mặt, nếu mất mặt thì nói không chừng họ sẽ trở thành thỏ bị bức mà cắn người.”

Nghe được ý tứ trong lời nói của cô, Lăng Vân Vũ hơi kinh ngạc, nhìn Tô Thời Sơ thật sâu: “Cô rất thông minh.”

“Cảm ơn anh đã khen.” Tô Thời Sơ cúi đầu, không chút khiêm tốn.

Nói nhảm! Nếu nhà họ Mộ biết là cô đã nói bí mật này cho Lăng Vân Vũ, phỏng chừng cô sẽ bốc hơi khỏi đây, chết như thế nào cũng không biết.

“Yên tâm, tôi sẽ không để nhà họ Mộ tìm cô gây chuyện.” Lăng Vân Vũ bình tĩnh búng tay một cái.

Bây giờ Lăng Vân Vũ biết rằng mình sắp thoát khỏi xiềng xích hôn nhân. Ngay lập tức cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng:

“Cô đã cứu thiếu gia đây một mạng, tôi nhất định che chở cho cô, sẽ không để nhà họ Mộ biết được chuyện này là do cô nói cho tôi.”

Tô Thời Sơ rũ mắt xuống, trong lòng an ổn hơn nhiều.

Cô biết rằng nói quá nhiều sẽ sai, tuy nhiên trơ mắt nhìn Lăng Vân Vũ đội một cái mũ xanh lớn như vậy, cô vẫn sinh ra lòng trắc ẩn.

Đôi mắt của Ân Dĩ Mặc khép hờ, ánh mắt như có như không rơi vào trên người Tô Thời Sơ.

Người phụ nữ này trông rất lo lắng, nhưng cô làm mọi việc chu đáo và tinh tế hơn anh nghĩ.

Ít nhất cô sẽ không để lại bất kỳ nhược điểm nào cho mình.

Hôm nay nhận được tin tốt, Lăng Vân Vũ mang theo tâm trạng sung sướиɠ rời khỏi Quốc Tế Huy Hoàng.

Để lại Tô Thời Sơ và Ân Dĩ Mặc hai mặt nhìn nhau.

“Thủ tục nghỉ việc đã hoàn tất rồi sao?” Ân Dĩ Mặc lấy túi hồ sơ ra, không thèm liếc mắt nhìn cô.

Tô Thời Sơ gật đầu: “Xong rồi.”

“Vậy thì ký hợp đồng mới.” Ngón trỏ tay phải Ân Dĩ Mặc gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, đẩy túi tài liệu qua, một tay chống cằm, híp mắt nhìn cô.

Tô Thời Sơ bước lên trước, cầm hợp đồng lên tùy tiện lật vài trang, sau đó lật thẳng đến trang cuối cùng rồi ký tên của mình.

“Yên tâm về tôi như vậy sao? Không sợ bên trong có khế ước bán thân à?” Ân Dĩ Mặc thấy động tác dứt khoát của cô, không nhịn được mở miệng trêu chọc.

Cô nhún vai, tươi cười lễ phép mà xa cách: “Ân tổng là người ngay thẳng, hợp tác với anh là may mắn của tôi, sao tôi có thể nghi ngờ được chứ. Hơn nữa, anh giúp tôi, cho dù có khế ước bán thân đi nữa thì cũng đáng giá.”

Vừa dứt lời, khuôn mặt Ân Dĩ Mặc tối sầm lại, tâm trạng trêu chọc vừa rồi cũng biến mất không còn tăm tích.

Anh không thích những lời hoa mỹ và xa lạ của Tô Thời Sơ, như thể mối quan hệ giữa hai người dường như hoàn toàn chỉ là một cuộc giao dịch.

Bỏ qua những thứ khác, anh vẫn có chút hứng thú với Tô Thời Sơ.

Nhưng thái độ của cô càng khiến anh khó chịu, tuy anh không biểu hiện ra ngoài, nhưng ánh mắt lại thâm trầm.

“Lát nữa Lâm Hoài sẽ dẫn cô đến phòng thư ký để làm quen với những đồng nghiệp khác, vị trí mới hiện tại của cô là thực tập sinh thư ký trưởng, ba ngày sau sẽ tiến hành đánh giá, nếu không có vấn đề gì thì cô sẽ trở thành nhân viên chính thức .”

Tô Thời Sơ không ngờ rằng Ân Dĩ Mặc sẽ để cô làm thư ký trưởng, trong lòng Tô Thời Sơ lộp bộp.

“Mặt khác, về sau cô bớt nhúng tay vào chuyện của Lăng Vân Vũ.” Ân Dĩ Mặc thấp giọng nói, giống như đang cảnh cáo:

“Nếu cô đã biết rõ năng lực của họ thì nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

“Tôi biết.” Tô Thời Sơ cảm khái nói: “Nhưng tôi không thể để Lăng thiếu bị lừa như vậy được.”

“Cô đồng tình với cậu ta?” Ân Dĩ Mặc khẽ nhíu mày, mím môi nói: “Nếu cô đã biết nhiều chuyện như vậy thì cũng nên biết, danh tiếng của Lăng Vân Vũ cũng không khá hơn là bao.”

“Nhưng anh ta là bạn của Ân tổng.” Tô Thời Sơ cười: “Với tư cách là vợ hiện tại của tổng giám đốc, tôi cũng có trách nhiệm phải duy trì và điều chỉnh mối quan hệ giữa các anh.”

Một câu nói khiến đôi mắt Ân Dĩ Mặc co rút lại.

Hóa ra cô mạo hiểm bị nhà họ Mộ hãm hại để báo tin cho Lăng Vân Vũ là vì lợi ích của anh?

Đột nhiên, tâm trạng Ân Dĩ Mặc trở nên phức tạp.