Tô Thời Sơ đột nhiên siết chặt ngón tay, ánh mắt u ám.
Đây là kẻ thù của cô trong công ty, Ôn Thư.
Tô Thời Sơ và Ôn Thư đều có thành tích tương đương nhau trong tòa soạn.
Vốn dĩ, với tính cách Phật hệ của Tô Thời Sơ, cô không quan tâm đến những chuyện này.
Thế nhưng, Ôn Thư là người rất hay ghen tị, mọi chuyện đều phải tranh cao thấp với cô, thường xuyên ngáng chân Tô Thời Sơ, vì vậy hai người luôn không vừa mắt nhau.
Ban đầu, Ôn Thư được giao nhiệm vụ bí mật chụp ảnh vụ bê bối của Ân Dĩ Mặc , nhưng cô ta cảm thấy hoàn toàn không thể chụp được tin tức có giá trị nào, lãng phí thời gian, thế nên cô ta đã nghĩ ra một cách, đó là đẩy việc này cho Tô Thời Sơ.
Kết quả, Ân Dĩ Mặc công khai chuyện của hai người, thậm chí còn bảo vệ Tô Thời Sơ, trực tiếp phong tỏa tin tức trên mạng để không cho người ngoài quấy rầy quá nhiều đến cuộc sống của Tô Thời Sơ.
Kiểu nuông chiều này đủ khiến người khác ghen tị đến chết.
Nghĩ đến đây, Ôn Thư hối hận không thôi.
Nếu như ngày đó người theo dõi Ân Dĩ Mặc , người đi quay scandal là cô ta, e rằng địa vị bây giờ của cô ta đã rất khác rồi.
“Cơn gió nào thổi phu nhân của tổng giám đốc tới đây vậy?” Ôn Thư khoanh tay trước ngực, giọng nói sắc bén, không ít đồng nghiệp cũng dừng công việc lại, ngẩng đầu nhìn về phía họ.
Tô Thời Sơ nhíu mày, không muốn lãng phí thời gian với cô ta: “Tôi đến làm thủ tục nghỉ việc, mời cô tránh ra.”
“Ôi chao, làm thủ tục nghỉ việc? Mọi người nghe này!” Giọng nói của cô ta lớn hơn một chút, rõ ràng muốn làm ầm ĩ: “Quả nhiên cái miếu Lục Quang của chúng tôi nhỏ quá, không thể chứa nổi pho tượng Đại Phật này của cô!”
Tô Thời Sơ nhắm mắt lại, giọng nói bén nhọn chói tai của người phụ nữ khiến màng nhĩ cô đau nhức. Cô không kiên nhẫn móc lỗ tai, lười tiếp tục đối đầu với cô ta, định đi vòng qua cô ta, đến văn phòng nhân sự.
Khi hai người lướt qua nhau, Ôn Thư đột nhiên đẩy cô một cái, Tô Thời Sơ không phòng bị, suýt nữa bị cô ta đẩy ngã xuống đất.
“Cô đang làm gì vậy?” Tô Thời Sơ không thể nhịn được nữa, cao giọng nói.
Tuy rằng tính cách cô hiền lành nhưng cũng không có nghĩa cô cho phép người khác xúc phạm mình hết lần này đến lần khác.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, văn phòng vô cùng yên tĩnh, mọi người đều chú ý đến trò cười ở đây.
Tất cả mọi người nhìn qua, có người quan tâm, cũng có người chờ xem kịch hay, phần lớn đều là châm chọc.
Một người ban đầu vì tiền thuốc men của cha mà một đồng cũng phải bẻ thành hai, tiêu xài khắc khổ. Hiện nay lắc mình một cái biến thành phu nhân của Ân tổng được tất cả mọi người hâm mộ, ai có thể cảm thấy thoải mái được?
Bản chất con người vốn lạnh lùng, một số đồng nghiệp thường quan tâm nhau trong công việc lúc này cũng muốn xem trò vui của Tô Thời Sơ, hận không thể bỏ đá xuống giếng.
“Cho dù tôi thiếu tiền đi nữa thì tôi cũng sẽ không làm chuyện bán đứng bản thân. Không giống người nào đó, thậm chí tôn nghiêm cũng không cần.” Ôn Thư chậc lưỡi vài cái, đáy mắt có vẻ chán ghét, còn có sự ghen tị không dễ bị phát hiện.
“Quần áo cao cấp cô đang mặc trên người không phải là Ân tổng mua cho cô đấy chứ?”
Tô Thời Sơ nghẹn lời, cắn chặt môi, giống như bị người ta đâm vào sống lưng.
Mấy chục năm qua, cô luôn ngay thẳng và trung thực trong việc đối xử với mọi người. Cho dù làm nghề này, cô chưa bao giờ viết những bài đăng giải trí trái với lương tâm của mình, mỗi đồng tiền cô kiếm được đều trong sạch.
Ngay lúc này, cô bị làm nhục trước mặt bao nhiêu người nhưng lại không thể nào phản bác, sắc mặt cô tái nhợt.
Thấy cô không nói lời nào, cũng không còn kiêu ngạo và mạnh mẽ như trước, Ôn Thư càng đắc ý, đáy mắt tràn đầy khinh miệt.
Vợ của Ân Dĩ Mặc thì sao? Với tính cách nhút nhát và rụt rè của Tô Thời Sơ, có lẽ cũng ngồi không vững vị trí này lâu, sớm muộn gì cũng thấy được trò cười của cô.
Tô Thời Sơ mím môi, sau lưng toát mồ hôi lạnh, dường như cô có thể nghe thấy đồng nghiệp cũ xì xào bàn tán, trên trán cũng rịn mồ hôi.
‘Cô phải nhớ kỹ, cô là vợ của tổng giám đốc, chuyện này với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.’
Bỗng nhiên, Tô Thời Sơ nhớ đến những lời Lâm Hoài nói.
Đúng vậy, cô là vợ của Ân Dĩ Mặc , là Ân phu nhân tương lai.
Ân Dĩ Mặc đã tốn bao nhiêu công sức bịt miệng các bên truyền thông để giữ tôn nghiêm cho cô, để cô có một cuộc sống đàng hoàng. Nhưng sự yếu đuối của chính cô sẽ khiến những nỗ lực của anh thất bại.
Nghĩ đến đây, Tô Thời Sơ đột nhiên cảm thấy thoải mái, thở phào nhẹ nhõm.
Vì tất cả mọi người đều đang trào phúng cô không có tự ái, nói cô tự cam chịu sa đọa. Khi đó tất cả những lời bào chữa của cô đều trở nên vô dụng, nếu cô càng thẹn quá hóa giận thì càng kí©h thí©ɧ sự hưng phấn và kích động của đám người này.
Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, sự sợ hãi và run rẩy lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt cô điềm tĩnh, nhếch môi lên, ngữ khí thản nhiên và bình đạm:
“Cô nói rất đúng.”
“Nếu cô đã biết tôi là ai, vậy cô nên tôn trọng tôi một chút.”
Tô Thời Sơ hơi hếch cằm lên, khóe môi cũng nhếch lên: “Nếu tâm trạng tôi không tốt, tòa soạn Lục Quang có thể sa thải cô bất cứ lúc nào, hơn nữa tôi cũng có thể khiến không công ty nào ở Thượng Thành dám thuê cô nữa.”
Cô bày ra hết tất cả khí thế của mình, nụ cười càng sâu, so với Ôn Thư, ánh mắt cô trong suốt mà thản nhiên, thong dong hơn.
Vẻ ngoài của Tô Thời Sơ vốn đã xinh đẹp thanh lệ, bây giờ lại càng giống như một đóa hoa hồng nở rộ, không cho phép bất luận kẻ nào chà đạp, tùy ý nở rộ.
“Cô đang nói nhảm cái gì vậy hả?” Sắc mặt Ôn Thư thay đổi trong nháy mắt: “Tô Thời Sơ, cô đừng tưởng rằng mình dựa vào Ân tổng thì muốn làm gì thì làm.”
Cô ta vừa mở miệng thì đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Thời Sơ, lập tức kinh hãi.
Cái nhìn đó thực sự như muốn nói với cô ta rằng Tô Thời Sơ không chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi.
Ngay cả ông chủ tòa soạn vừa bước ra cũng phải hoảng sợ khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đó.
“Đây không phải là Thời Sơ sao, hôm nay tới đây làm thủ tục nghỉ việc đúng không?” Ông chủ biết quan sát, đương nhiên biết thân phận hiện tại của Tô Thời Sơ, lập tức nở nụ cười, vẻ mặt ân cần:
“Nhân sự đã xử lý xong hồ sơ của cô rồi, cô đi qua ký tên nữa là xong.”
Mọi người đang bị hành động vừa rồi của Tô Thời Sơ khiến cho khϊếp sợ, bây giờ lại thấy ông chủ cũng nịnh nọt, lấy lòng cô thì trong lòng ai nấy đều hiểu rõ.
Bây giờ ai dám bắt nạt Tô Thời Sơ thì người đó thực sự không muốn sống nữa.
Người họ đắc tội không phải là Tô ThờSi ơ, mà là Ân Dĩ Mặc – người đứng sau cô!
Nghĩ đến đây, ánh mắt đồng nghiệp cũng không còn chán ghét như trước, nhiệt tình nói: “Thời Sơ, lát nữa cô làm xong thủ tục thì đến chỗ tôi nhé, hôm nay tôi có mua một ít hoa quả...”
“Thời Sơ, hồ sơ lần trước của cô còn ở chỗ tôi, cô có muốn lấy đi không, tôi giúp cô chỉnh sửa lại một chút...”
Tất cả mọi người đột nhiên thay đổi khiến sắc mặt Ôn Thư trở nên tái nhợt, ngón tay cô ta chỉ vào Tô Thời Sơ, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Ôn Thư nhớ rằng cô ta và Tô Thời Sơ đã bất hòa trong thời gian dài. Bây giờ tất cả mọi người đều đứng về phía Tô Thời Sơ, cô ta chỉ sợ mình thật sự sẽ bị Lục Quang đuổi đi mất.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta lóe lên, lo lắng cho tương lai của mình nhưng lại cố chấp không muốn cúi đầu trước Tô Thời Sơ.
Ông chủ nhận ra được chỗ khác lạ, lập tức kéo Ôn Thư ra sau, sau đó cười nói: “Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp cũ, có chút tranh chấp là chuyện bình thường, cô là người rộng lượng, tha lỗi cho Thư Thư nhé.”
“Tha thứ cho cô ta?”
Tô Thời Sơ hừ nhẹ một tiếng, nhướng mày, khẽ liếc nhìn Ôn Thư trước mặt.