Chương 1: Chụp ảnh không thành bị bắt

Thượng Hải, trước khách sạn Khải Tát.

Tô Thời Sơ len lén nhìn chằm chằm bóng lưng mập mờ ở cửa, tâm trạng kích động khó tả!

Sau hai tháng chờ đợi, cuối cùng cô cũng chờ được đến ngày người đàn ông giàu nhất Thượng Thành - Ân Dĩ Mặc - người cấm dục hệ bá đạo tổng tài thuê phòng với phụ nữ!

Máy ảnh tàng hình và máy ghi âm đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần xông vào chụp được hình ảnh một nam một nữ mập mờ thì cô sẽ không cần lo lắng về chi phí phẫu thuật của cha cô - Tô Thắng Quốc nữa!

Cô cẩn thận tránh camera giám sát và nhân viên an ninh khách sạn, đi theo họ.

Nhìn số phòng, tim Tô Thời Sơ đập thình thịch, thành bại đều phụ thuộc hết vào hành động lần này!

Cô hắng giọng, lấy hết dũng khí gõ cửa: “Xin chào ngài, xin hỏi ngài có cần dịch vụ gì không ạ?”

Rầm một tiếng, cửa mở ra!

Đột nhiên, một lực mạnh kéo Tô Thời Sơ vào, cô bị xách lên như một con gà.

Tô Thời Sơ vô thức hét chói tai: “A…”

Động tác của người đàn ông nhanh chóng, không cho cô thời gian để phản ứng.

Cô ra sức giãy dụa, nhưng sức lực giữa nam và nữ chênh lệch rất lớn, cô không có cách nào đẩy ra được.

Cảm nhận được sự kháng cự và giãy dụa của người phụ nữ, Ân Dĩ Mặc dừng lại, nhưng anh vẫn không thể khống chế được hành vi của mình, chỉ có thể cúi người xuống, đưa tay vuốt ve má cô.

Đáy mắt Tô Thời Sơ ướt đẫm những giọt nước mắt bất lực và tuyệt vọng.

Một đêm lố bịch!

Ngày hôm sau, cô đột nhiên mở mắt, phát hiện bên cạnh không có người.

Bất giác chợt nhớ ra, hình như tối hôm qua cô đã ngủ với Ân Dĩ Mặc.

Cô muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện toàn thân rã rời.

Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy ngực buồn bực, chua xót, khó chịu.

Hốc mắt cô rưng rưng, hai mắt đỏ bừng, cổ họng nghẹn lại, không thể thốt ra bất cứ từ nào.

Không có scandal tình cảm của Ân Dĩ Mặc, đồng nghĩa với việc tiền phẫu thuật của cha cũng không có.

Xem ra, cô lại phải tìm cách khác.

Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên của cô, vốn dĩ cô chờ đến khi kết hôn với Hoàng Lạc, sau đó sẽ dâng mình cho anh ta.

Nhưng bây giờ trinh tiết đã bị hủy hoại, cô nên giải thích với người cha đang nằm trên giường bệnh như thế nào đây?

Cô nhắm mắt lại, gần như không giữ được bình tĩnh.

Tô Thời Sơ tuyệt vọng, hai tay nắm chặt, cơ thể run rẩy, nhưng cô biết rất rõ rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận số phận.

Đối đầu với Ân Dĩ Mặc không khác gì lấy trứng chọi đá.

Mấy năm nay, Tô Thời Sơ không chỉ một lần có ý định tự tử, ngay lúc này, sự thôi thúc đó càng được phóng đại.

Sắc mặt cô tái nhợt như tro tàn, cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thoáng qua tầng khách sạn.

Tầng hai mươi mốt.

Ở chỗ này tung người nhảy xuống thì có thể được giải thoát lập tức.

Công việc chết tiệt, áp lực chết tiệt, chết tiệt...

Cuộc sống chết tiệt!

Môi cô đã khô nứt đến nỗi chảy máu nhưng cô vẫn liều mạng nhếch khóe môi lên.

Phải, chết rồi thì sẽ được giải thoát.

Giống như bị ma ám, Tô Thời Sơ loạng choạng ngồi dậy, chuẩn bị đi về phía cửa sổ.

Ngay khi ngón tay cô chạm vào bệ cửa sổ, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

“Hôm nay là một ngày tốt lành, mọi điều bạn muốn đều có thể trở thành sự thật; hôm nay là một ngày tốt lành, hãy mở cửa đón gió xuân nào…”

Tô Thời Sơ sững người, thò tay vào túi một cách máy móc rồi nhận điện thoại.

“Xin chào, đây có phải là con gái của Tô Thắng Quốc không? Tô Thắng Quốc bị ngừng tim, bây giờ cần phải làm phẫu thuật bắc cầu tim trước, cô nhanh chóng tới bệnh viện một chuyến.”

Khoảnh khắc ấy, cô chợt cảm thấy thời gian như ngừng trôi, mọi thứ xung quanh đều chìm vào tĩnh lặng.

Tô Thời Sơ cắn răng, cảm thấy bản thân không được tỉnh táo, khóe mắt ươn ướt, giống như nước mắt đang chảy xuống.

Nhưng cô vẫn cố giữ vững lý trí, nén nước mắt vào trong, một lúc sau, cuối cùng cũng kiềm chế được.

Mong muốn được chết dường như ngay lập tức bị rút lại.

Bây giờ, cô vẫn chưa thể chết.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, cô khó khăn trèo xuống giường, nhặt quần áo dưới đất lên, mặc đại lên người, dựa vào tường, chịu đựng sự đau đớn rồi bước ra khỏi phòng.

Đến hành lang, Tô Thời Sơ bắt gặp một cặp đôi đang hôn nhau ở cầu thang khách sạn.

“Quỷ sứ à, nhịn không nổi nữa hả?” Người phụ nữ cười duyên một tiếng, nhưng động tác lại không dừng lại: “Anh mặc kệ Tô Thời Sơ à?”

Hoàng Lạc không thèm để ý, hừ lạnh nói: “Người phụ nữ chết tiệt kia hoàn toàn không biết cách lấy lòng, anh đây chơi cô ta năm năm rồi mà còn chưa được lên giường, anh chán lâu lắm rồi.”

“Hơn nữa, cha cô ta suy tim, cũng không sống được mấy ngày nữa, con ngốc này còn ném tiền vào đó, cô ta cho rằng có thể cứu sống cha mình sao? Bản thân cô ta vọng tưởng là đủ rồi, anh cũng không có nghĩa vụ cống hiến tình yêu, ngày mai anh sẽ đá cô ta!”

Tô Thời Sơ nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng trước mắt khϊếp sợ: “Hoàng Lạc, anh đang làm gì vậy?!”

Không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây, hai người đều hoảng sợ, Hoàng Lạc càng luống cuống, mở miệng theo bản năng:

“Thời Sơ, anh... Em nghe anh giải thích...”

Anh ta chưa kịp nói xong, Tô Thời Sơ đã tát thẳng vào mặt anh ta!

“Giải thích cái gì? Mắt tôi không mù, tai tôi không điếc, tôi thấy rất rõ anh ở bên người phụ nữ khác, còn nguyền rủa cha tôi! Vậy mà trước đây ông ấy còn đối xử tốt với anh như vậy!” Một giọt nước mắt lớn rơi xuống, Tô Thời Sơ đau lòng đến mức gần như không thở được!

Hoàng Lạc chột dạ cúi đầu, nhưng anh ta đột nhiên thoáng thấy dấu hôn của người đàn ông khác ở trên cổ áo Tô Thời Sơ.

Trong nháy mắt, gương mặt anh ta trở nên dữ tợn, giơ tay tát cô một cái thật mạnh: “Tô Thời Sơ, cô còn không biết xấu hổ mà chất vấn tôi à? Cô dây dưa với người đàn ông khác cả đêm, mình là trộm mà còn không biết xấu hổ kêu bắt trộm?”

“Ông đây ở bên cô năm năm, cô không cho ông đây chạm vào, thì ra chỉ là đang giả bộ thanh cao mà thôi!”

Tô Thời Sơ bị anh ta tát đến choáng váng đầu óc.

Cô đang muốn giải thích thì người đàn ông lại tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng nói thẳng, tôi và cô yêu nhau năm năm, cũng không chê cô có một người cha tàn phế mà chia tay với cô. Đây đều là ơn huệ tôi dành cho cô, còn cô thì sao, còn dám quản chuyện của tôi à?”

Thẩm Nghiên ở một bên cao giọng nói: “Tô Thời Sơ, Hoàng Lạc hoàn toàn không yêu cô, tôi là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, cô lấy gì mà tranh giành với tôi? Nếu cô thức thời thì biến nhanh đi!”

Hai người anh một lời tôi một câu, Tô Thời Sơ cảm thấy sống lưng lạnh toát, đứng tại chỗ cứng đờ.

Thì ra từ trước đến nay Hoàng Lạc chưa từng thật lòng với cô, thậm chí đã sớm tìm được người kết hôn.

Sắc mặt cô tái nhợt, cổ họng giống như nhét bông, muốn mở miệng nói gì đó nhưng không nói nên lời.

Cô không bao giờ nghĩ tới người đàn ông mà mình đã yêu năm năm lại là người như vậy!

Tô Thời Sơ phẫn nộ nắm chặt tay: “Hoàng Lạc, chúng ta chia tay! Người cặn bã như anh không xứng với tôi, tôi chúc đôi cẩu nam nữ hai người “trăm năm hạnh phúc”, cứ chờ mà xem!”

Lúc này, Tô Thời Sơ đặc biệt bình tĩnh, tĩnh tĩnh nói xong những lời này liền ưu nhã rời đi, thoạt nhìn vô cùng kiên quyết, để lại Hoàng Lạc đứng tại chỗ.

Ra khỏi khách sạn, cô chặn một chiếc taxi.

“Bác tài, đi bệnh viện Minh Khang.”