Quyển 1 - Chương 32: Tả Phụ*

*Tả Phụ: Tên một ngôi sao, thuộc Dương Thổ, thường đi kèm sao Hữu Bật (thuộc Dương Thủy) (sẽ gặp tên này ở chương sau). Chúng là hai trợ tinh. Ý nghĩa của chúng là trợ lực đến từ những người ngang vai vế hoặc nhỏ hơn như đồng sự, bạn bè, học trò, người dưới quyền… Hai sao này là sao phò tá phải dựa vào chủ tinh (sao chủ) để hành động, Tả Phù lực chủ động mạnh hơn Hữu Bật. Thường thấy trong xem tử vi, đoán tính cách. Tiền nhân xem Tả Hữu là hai quan lộc tinh, Tả Phù chính, Hữu Bật phó.

Doanh Phong có một thoáng hốt hoảng, không biết những lời này, hiệu trưởng đến tột cùng là nói với khế chủ đã bỏ ông mà đi, hay là nói với chính Doanh Phong, chờ anh phục hồi tinh thần lại thì người trước mặt đã rời khỏi.

“Nghe thật khó tin có phải không?" Thanh âm của người có phong cách hoàn toàn bất đồng kia mạnh mẽ xâm nhập tai Doanh Phong, “Không thể tưởng được người ngang ngược giống như anh ta, có một ngày lại nói ra lời đa sầu đa cảm tới vậy.”

Thấy Doanh Phong lộ vẻ không tin, Phục Nghiêu không khách khí vạch trần chân tướng, "Đừng nhìn hiệu trưởng của các cậu lúc này buồn chán không sức sống, nhớ năm đó khi hắn hoành hành khắp cái học viện Bích Không, thật sự là kiêu ngạo đến mức làm cho người ta hận không thể bóp chết."

Doanh Phong đại khái đoán ra quan hệ giữa hai người, “Anh với thầy hiệu trưởng có cừu oán sao?"

"Có cừu oán? Ha, " Phục Nghiêu châm chọc một tiếng, "Hẳn phải gọi là không thuận mắt nhau mới đúng. Bất quá dù tôi đối với thái độ làm người của anh ta rất có ý kiến, nhưng vẫn tán thành về thực lực, cũng từng kính anh ta như một đối thủ. Chỉ tiếc, sau khi anh ta bị một người đả bại, đã bị toàn bộ thế giới đả bại. Đã nói ngày sau ở quân bộ lập nên thành tích cao hơn bất cứ ai, kết quả lại co rúc trong một cái học viện nhỏ làm cái gì hiệu trưởng. Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của anh ta hiện giờ động một chút lại thương xuân bi thu, tôi thà anh ta cứ mang cái dạng đức hạnh trước kia.”

Đối thủ thực lực tương đương, vận mệnh hoàn toàn tương phản, một lần thành bại trong nghi thức trưởng thành, lại có thể thay đổi nhiều như vậy.

Phục Nghiêu khoát tay, không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề liên quan đến hiệu trưởng nữa, “Tuy kết quả kiểm tra thân thể của cậu không có vấn đề, nhưng khế tử của cậu chỉ sợ không lạc quan như vậy, cậu thân là khế chủ của cậu ta, lại là người nhìn tận mắt hiện trường, tôi có quyền tạm giam cậu.”

Doanh Phong biết nhất định còn câu sau, vì thế lẳng lặng chờ đợi.

"Nhưng tôi không định làm vậy, dù hiện tại cưỡng chế lưu cậu, cũng chỉ là tạm thời, một ngày kia hạn lệnh giải trừ, cậu vẫn có thể cao chạy xa bay. Hiệu trưởng của các cậu nói đúng một câu, nếu cậu thực muốn đi, không ai ngăn được."

Hắn hơi nghiêng người qua, “Cho nên, chỗ tôi cũng có một vài lời, không biết cậu có hứng thú nghe hết không?”

Doanh Phong trực giác những lời kế tiếp không phải điều mình muốn nghe, nhưng anh vẫn không thể không nghe.

"Nói."

“Sau khi cậu đi, khế tử của cậu sẽ bị mang đến Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa bệnh tâm thần, ý nghĩ đó thật sự quá ngây thơ rồi. Dựa theo quy trình, cậu ta nhất định bị bắt, chờ đợi xét xử trong tình trạng bị giam cầm.”

“Giống như cậu ta, một khế tử mới vừa hoàn thành nghi thức trưởng thành đã bị cưỡng ép tách khỏi khế chủ, lại bị mang đến Trung tâm giám sát*, không được hưởng chế độ trị liệu đúng mức,” Phục Nghiêu thả chậm ngữ tốc, "Tôi cam đoan, cậu ta trong tình thế đó, sống không quá 72 giờ. Tinh thần cậu ta sẽ sụp đổ, ý chí tiêu vong, không cần phải đợi xét xử, là có thể trực tiếp đến căn cứ trình diện.”

*Chỗ này hiểu nôm na là trại giam, khác với Trung tâm kiểm soát (bệnh tâm thần) lúc đầu.

Doanh Phong sắc mặt trầm xuống, "Anh đang uy hϊếp tôi?”

“Tôi còn chưa uy hϊếp xong đâu,” Phục Nghiêu tựa tiếu phi tiếu trả lời.

Hắn bước ra một bước về phía trước, ra khỏi cửa trạm cấp cứu, trước người là một vùng đất đai rộng lớn.

“Dân tộc chúng ta, trời sinh liền mang tính xâm lược cực lớn, tố chất thân thể đặc thù, cho chúng ta khả năng đánh bại bất kỳ đối thủ nào. Chỉ cần chúng ta muốn, cả thiên hà đều phải hướng chúng ta thần phục, nhưng cho đến nay, quân đội Thiên Túc chỉ đặt chân lên vài lãnh thổ của các tinh cầu lân cận, cậu có biết là vì sao không?"

Doanh Phong không biết.

Phục Nghiêu dùng nắm tay đặt lên ngực, “Bởi vì lực dẫn linh hồn.”

“Tôi từng dẫn quân qua rất nhiều nơi, phát hiện chỉ cần rời đi tinh cầu này, trong lòng nhóm người đồng tộc sẽ xuất hiện bất an, cách mẫu tinh càng xa, thời gian rời đi càng lâu, loại cảm giác này lại càng mãnh liệt, một khi vượt qua một giới hạn nào đó, thì sĩ khí tác chiến hoàn toàn tiêu thất.”

“Về sau mới biết, phạm vi hoạt động của chúng ta, là một vòng tròn với hải đăng linh hồn làm tâm. Rời xa tâm, linh hồn người Thiên Túc sẽ vì lo lắng không thể trở về, mà sinh ra mâu thuẫn. Chỉ có giẫm trên mảnh đất của mình, mới có thể cho chúng ta cảm giác ổn định, chính là điểm này, hạn chế tộc người chúng ta mở rộng. Nguyên do trong đó, không ai nói được rõ ràng, chỉ có thể quy kết thành một loại cơ chế cân bằng ẩn.”

Hắn vươn tay, nắm lấy hư không ở xa xa, “Đáng tiếc thiên địa trong vũ trụ rộng lớn như vậy, chúng ta lại bị hạn chế tại phạm vi này. Thế giới chúng ta có thể nhìn đến rất hữu hạn, rất nhiều người đời đời kiếp kiếp cũng không ly khai.”

“Bây giờ, cậu hiểu ý tứ tôi muốn nói chưa?” Hắn quay lại, “Lực dẫn linh hồn vẫn luôn tồn tại, dù nơi cậu đi có là Lang Túc Tinh cách đây gần nhất, nó cũng sẽ nhật tăng nguyệt ích

(tăng dần mỗi ngày mỗi đêm)

gọi cậu trở về.”

"Đừng tưởng rằng đã trở thành khế chủ thì không có áp lực tinh thần, cũng đừng nghĩ cái người đã cắn hiệu trưởng của mấy cậu một cái lãng tích thiên nhai thì tự do tự tại. Tự do chỉ tồn tại ở đây, ngay dưới chân cậu, một khi cậu rời đi, gông xiềng vô hình sẽ giam cầm cậu, hy vọng đến lúc đó, cậu sẽ không vì chính mình nhất thời xúc động mà cảm thấy hối hận."

Phục Nghiêu đột nhiên thay đổi loại ngữ khí khác, "Nếu cậu nhất thiết phải nhìn thế giới bên ngoài, đến quân bộ đi. Tôi đã xem qua tư liệu của cậu, cậu là một tân nhân rất có tiềm lực, đúng là đối tượng chúng tôi cần.”

“Trong quá khứ, cuộc thi tuyển sinh của Học viện quân sự Ngự Thiên, chỉ cần một mình khế chủ tham gia. Khế chủ lấy được tư cách nhập học, khế tử cũng sẽ trúng tuyển, nhưng chỉ có thể lựa chọn những chuyên ngành phụ trợ như trị liệu hoặc truyền tin.”

“Tôi từng được Ngự Thiên đặc biệt tuyển thẳng, lúc ấy yêu cầu của tôi chỉ có một, chính là muốn khế tử của tôi được đối xử bình đẳng, vì thế cậu ấy đã trở thành khế tử đầu tiên trúng tuyển hệ chỉ huy tác chiến từ khi kiến lập quân bộ đến nay.”

“Trong lúc bồi dưỡng ở trường quân đội, chúng tôi phát hiện ra phương thức chiến đấu độc hữu của khế chủ và khế tử, chỉ cần hai người phối hợp lẫn nhau, năng lượng bộc phát hơn xa hai khế chủ thực lực tương đương.”

“Hình thức huấn luyện của chúng tôi đã được sự cho phép của nhân viên nhà trường, năm năm sau khi tôi tốt nghiệp, Ngự Thiên chính thức mở thêm hệ liên hợp tác chiến, chiêu sinh khế chủ và khế tử thực lực ưu tú như nhau, hai người phải đồng thời thông qua cuộc thi, mới có thể lấy được tư cách nhập học."

“Tôi đối với năng lực của cậu và khế tử của cậu đều rất hài lòng, chỉ cần các cậu nguyện ý ghi danh, tôi có thể nghĩ đến việc trình thư tiến cử cho hai người, có thể cậu không biết, thư tiến cử của tôi khi các cậu học lên có bao nhiêu phân lượng."

Phục Nghiêu nói một hơi nhiều như vậy, mới có lệ hỏi ý kiến Doanh Phong, "Thế nào, cân nhắc một chút?"

"Đầu tiên là cưỡng bức, sau đó là lợi dụ sao? Anh và thầy hiệu trưởng thủ đoạn bất đồng, nhưng mục đích lại nhất trí kinh người. Chúng ta vốn không quen biết, có thể khiến anh ngấm ngầm nói nhiều lời như thế, làm nhiều chuyện như vậy, hẳn vẫn là nể mặt mũi của thầy đi? Kỳ thật quan hệ giữa hai người, cũng chưa chắc không hợp như bề ngoài."

“Hết cách thôi, tuy tôi nhìn anh ta không vừa mắt, nhưng Bích Không tốt xấu gì cũng là trường cũ của tôi, anh ta dù sao cũng là bạn học cùng trường, để anh ta thiếu tôi một cái ‘thuận tay đẩy thuyền’ nhân tình, tưởng tượng ra bộ dáng băn khoăn của anh ta, cũng rất khoái.”

"Huống chi, không phải ai cũng có thể khiến tôi nói nhiều lời như thế. Tán thành của tôi với cậu là thực, cậu có thể hiểu là cường giả đối với cường giả tinh tinh tương tích* cũng được, chứng kiến tiểu học đệ tiền đồ vô lượng sắp lầm đường lạc lối, tôi rất vui lòng kéo lại một phen.”

*Tinh tinh tương tích: Đồng cảnh ngộ nên dễ thông cảm

Doanh Phong không tỏ rõ đồng ý hay cự tuyệt, “Ý tốt của anh tôi nhận, nếu chọn Ngự Thiên, tôi sẽ thi đỗ bằng thực lực của chính mình.”

"Có chí khí là một chuyện tốt, bất quá tôi có thiện ý nhắc nhở cậu, nếu cậu bảo trì trình độ hiện tại,

tiến vào quân bộ là si tâm vọng tưởng. Nếu muốn

vào

quân bộ, điều kiện tiên quyết chính là

phải hoàn toàn phát dục, nếu lấy hiệu trưởng của mấy cậu

làm tấm gương, sớm muộn gì sẽ bị

chặn lại ngoài cửa, cái tên lão xử nam vạn năm đó,

ha ha ha ha."

“Vậy sao?”

Doanh Phong

diện vô biểu tình nói, “Nhìn chiều cao

tướng quân, tôi cứ nghĩ anh cũng không phát dục.”

Doanh Phong mới vừa nói xong câu đó, bụng liền

trúng một quyền

thật mạnh,

cả người bị hung hăng đánh bay, một cú bay xa hơn mười thước, đến khi đập lên tường rào mới

dừng lại.

Doanh Phong

từ giữa không trung rơi xuống đất, phổi như bị rút sạch không khí,

liều mạng ho

mấy tiếng

mới miễn cưỡng khôi phục

hô hấp, anh vừa từ khoang trị liệu ra,

có dự cảm

mình sắp phải vào lại.

Phục Nghiêu mặt không

chút

hổ thẹn đi tới,

xoay xoay cổ tay kêu rắc rắc, “Với

năng lực thừa nhận

của cậu

trước mắt,

đại khái có thể

tiếp tôi hai quyền,

cho nên

cậu có thể nói lạithêm

lần nữa."

Doanh Phong

ôm chỗ bị đau

nói không ra lời,

tên này đúng là tên điên, chẳng sai chút nào.

“Chỉ sợ cậu còn chưa biết

thực lực chân chính

của

người Thiên Túc đi, những cơ sở các cậu học được trong

sơ cấp học viện

đó, ngay cả lớp da lông của chiến đấu cũng chưa được tính.”

Trong lòng bàn tay hắn đột nhiên nhiều thêm một viên thạch anh, ném lên,

tiếp được, nắm chặt, giữa ngón tay phiếm xuất bạch quang chói mắt. Sau khi

lưu loát làm xong một loạt động tác

này,

Phục Nghiêu một quyền đánh tới cột đá

kế bên, cả cái cột đá

nháy mắt bịchấn vỡ

nát,

Doanh Phong đúng lúc

đưa tay

bảo vệ mặt, mới

không bị đá văng

ngộ thương.

Phục Nghiêu thổi thổi tàn bụi trên mu bàn tay,

trải qua hành vi bạo lực như vậy, trên đó cư nhiên không lưu chút

ngoại thương. Doanh Phong trong lòng

kinh hãi, tuy là cực lực duy trì trấn định, vẫn có một

phần

cảm xúc không

thể khống chế bộc lộ.

"Nhìn thấy

chưa?

Tương lai còn có rất nhiều chuyện thú vị chờ

cậu

phát hiện,

nếu

không muốn bỏ qua, thì ngay trên con đường

đúng đắn, dấn một bước đi!”

Doanh Phong

đỡ tường

đứng lên, Phục Nghiêu tùy tay ném qua

một thứ gì đó,

thái độhắn

tùy tùy tiện tiện,

thật giống như

đó là một thứ đồ chơi không đáng giá gì.

Doanh Phong

tiếp lấy nhìn một cái, thứ

Phục Nghiêu ném cho

anh trông

như đá cuội, trong suốt

lóng lánh, tròn trĩnh không tì vết, bên trong có ám kim

lưu động,

nhìn thế nào cũng không giống một vật tầm thường.

"Đây là cái gì?" Doanh Phong khó hiểu, "Vì sao

đưa nó cho tôi?”

“Đó vốn là của cậu, là

Linh hồn thạch

rơi xuống từ

Khuê, cậu đã quên nó trong khu mỏ. Đá linh hồn

tam S đẳng cấp cao nhất,

giá trị hẳn là liên thành

đi, trong số những người vừa

mới hoàn thành nghi thức trưởng thành, cậu cũng coi như nhà giàu nhất rồi.

Sắc mặt

Doanh Phong

chẳng đẹp gì mấy,

đương nhiên

cũng vì một nửa nguyên nhân do

Phục Nghiêu bạo lực gây ra, "Đây không phải của tôi."

Phục Nghiêu vui

vẻ, “Người đã là của cậu, thì đồ vật

đương nhiên cũng là của

cậu,

khế tử không có tài sản tư nhân,

về mặt

pháp luật

nó là của cậu.

Đương nhiên,

cậu

chính mình bảo quản

hay là

giao cho

cậu ta, là tự do của cậu.”

Cổng cá nhân trên cổ tay hắn

tích tích hai tiếng, tựa hồ rất hài long

tin tức

truyền đến

trên đó,

khóe miệng Phục Nghiêu

giương lên một độ cong

ý vị thâm trường.

“Khế tử của cậu

rốt cục tỉnh

rồi,

cậu

không định đi thăm một chút sao?"

***

“Cậu tỉnh rồi?”

Chủ trị thấy Lăng Tiêu mở mắt ra, rất nhanh đi đến bên cạnh

cậu, “Cậu cảm thấy

thế nào?"

Lăng Tiêu mê

mê trừng trừng

ngồi dậy,

biểu tình ngoài

mờ mịt chính là dại ra.

Chủ trị kiểm tra

đồng tử cậu

một chút,

xác nhận

cậu

thanh tỉnh, lại lặp lại

câu hỏi, “Có thấy

không thoải mái

ở đâu không?”

Lăng Tiêu lúc này mới có chút phản ứng,

cậu

ngẩng đầu, dùng

ánh mắt màu xám

đến gần như trong suốt nhìn chăm chú vào người bên cạnh, "Đây

là chỗ nào?"

Chủ trị lúc này mới yên lòng lại, "Đây là

trạm cấp cứu

quân đội thành lập, cậu được đưa đến đây đã

được

một đoạn thời gian ngắn.”

“Tôi xảy ra

chuyện gì?”

“Lúc cậu

thực tập gặp phải nguy hiểm, bất quá quân bộ đã đúng lúc

cứu cậu ra,”

chủ trị lánh nặng tìm nhẹ giải thích

cho cậu.

Lăng Tiêu a một tiếng, lại cúi đầu bắt đầu ngẩn người.

Lời nhân viên y tế đánh thức một phần trí nhớ đã mất, cậu

nhớ tới lúc ấy bọn họ đang tiến hành thực tập dã ngoại,

cậu và

Doanh Phong lập nhiều chiến

tích lấy điểm nhiều hơn bất cứ ai,

sau đó Khuê

xuất hiện...

Cậu lại nhớ đến

chính mình không

biết

sợ đi khiêu chiến Khuê,

kết quả bị

hất qua

một bên.

Trong lúc ngây ngây ngốc ngốc,

Doanh Phong mang theo

cậu

chạy trốn, chỉ nhớ rõ đối phương nắm tay

cậu, sau đó lại đem cậu ôm vào

trong

ngực.

Đại khái trong một khắc khi Doanh Phong

đẩy cậu ra, bản thân

cậu ấy

thì xông tới Khuê,

Lăng Tiêu đã khôi phục ý thức, sau đó

liền mò tới ‘đốt tẫn’ đời hai trong ngực

—— lúc trước

cậu từ phòng thí nghiệm lén đem nó ra,

chẳng qua là

vì tuổi trẻ hiếu kỳ,

trăm triệulần

không ngờ một ngày kia sẽ

có lúc phải dùng đến.

Trí nhớ đến đây thì gián đoạn, nhìn cậu

suy nghĩ xuất thần

một lời không nói,

chủ trị trong lòng

suy

đoán, thành phần ma túy trong nước bọt bắt đầu có

tác dụng,

nên cậu ấy mới có vẻ hơi trì độn.

Nhưng Lăng Tiêu một giây sau liền vươn tay túm góc áo chủ trị,

động tác mau

lẹ khiến hắn kinh hãi, “Tôi là người duy nhất

được cứu?"

"Không, là hai

người,

đồng bạn của

cậu và cậu cùng nhau.”

“Cậu ấy không sao chứ?”

Chủ trị có chút do dự trả lời, "Thương thế

của cậu ta nhẹ hơn cậu

rất nhiều, hiện tại hẳnđã không còn gì đáng ngại.”

Lăng Tiêu

thở ra

một hơi dài nhẹ nhõm,

cúi đầu nói

‘vậy là tốt rồi’.

Nhưng tại sao

cái loại cảm giác ‘mình hình như quên mất chuyện gì đó rất quan trọng’ này

thủy chung lái đi không được, Lăng Tiêu

dốc sức nhớ lại, nhưng con đường thông đến ký ức như bị

bế tắc, vô luận

đi

thế nào

đều vòng về chỗ cũ.

“Nếu cậu thấy đỡ rồi,

trước tiên có thể tắm rửa một cái,"

Chủ trị hảo tâm đề nghị.

Có lời nhắc nhở đó,

Lăng Tiêu mới phát hiện

mình

chật vật kinh người, cả cánh tay phải đều đọng vết máu không rõ lai lịch, áo đồng phục

không cánh mà bay, cúi đầu vừa nhìn, trước ngực còn có nhiều

đốm đỏ sẫm lỗ chỗ.

“Trị liệu của tôi kết thúc rồi sao?” Cậu ngốc ngốc hỏi.

Chủ trị không biết nên

làm sao nói cho cậu,

ngoại thương có thể chữa khỏi, nhưng dấu hôn không thuộc về ngoại thương. Rất nhiều

người

vừa mới trở thành khế tử



không muốn

chấp

nhận sự thật, mà tiềm thức quên

đi vài thứ, xem ra cậu ấy cũng thế.

"Thương thế của

cậu

nghiêm trọng

hơn, trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn chữa khỏi,

một thời gian nữa sẽ

tự lành."

"Nga, " Lăng Tiêu lăng lăng gật gật đầu, "Vậy

đi thôi."

Hai chân

Lăng Tiêu tiếp xúc đến mặt đất, mỗi

bước bước ra đều

phảng phất

như đi trên mây,

hết thảy đều có vẻ không chân thật như vậy. Hoàn cảnh

xung quanh,

sự vật

xung quanh, người

dẫn đường phía trước, đều như được

huyễn hóa ra.

Giờ khắc này cũng như cảnh trong mơ, sương trắng trải rộng tầm nhìn, toàn bộ thanh âm đều bị vứt bỏ ngoài ngàn dặm, hành lang hẹp dài vĩnh viễn đi không đến cuối.

Chủ trị

đẩy ra cánh cửa nối tiếp mộng cảnh và sự thật,

"Phòng tắm ở chỗ này, quần áo đãđược

đặt ở bên trong, có chuyện

gì khác

có thể gọi tôi."

Lăng Tiêu gật gật đầu,

mơ mơ màng màng bước vào cánh cửa đó,

phòng tắm đã

được thu dọn rất

sạch sẽ,

tấm gương sáng ngời treo trên tường,

vô tình chiếu rọi

lại hết thảy những thứ nó đã thấy,

Lăng Tiêu chính là nhẹ

nhàng nhìn thoáng,

liền rốt cuộc

không dời được mắt.

Cậu

theo bản năng đi đến trước gương,

một người xa lạ hiện rõ trong gương,

người lạdùng đôi mắt màu

xám nhạt nhìn chăm chú vào

cậu, họ ngưng vọng nhìn nhau, nhìn một thoáng chính là vạn năm.

Thật lâu sau, Lăng Tiêu

vươn tay,

ngón tay

trong

không trung run nhè nhẹ, ba phen mấy bận

tiến tới rồi lại lùi về.

Người trong gương

cũng làm ra động tác đồng dạng, nhút nhát,

rụt rè đưa về phía cậu,

cuối cùng xúc cảm lạnh như băng kết nối bọn họ, không bao giờ còn tồn tại một tia khả năng cho vọng tưởng.

Cậu

rốt cục

sờ lên đôi mắt đối phương,

đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua khóe mắt,

cuối cùng

theo đường nét con ngươi vẽ ra một đường cong

vô lực.

Đây sao có thể là cậu chứ? Đây làm sao lại là cậu được?