- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khẽ Hôn Gió Đêm Mùa Hạ
- Chương 2
Khẽ Hôn Gió Đêm Mùa Hạ
Chương 2
Đại học T phân thành hai khu, khu đông và khu tây. Một Gia Hủ đến phố ăn vặt gần khu đông, từ ký túc xá đi ra, ra cửa đông là đến nơi.
Thức ăn của nhà ăn rất ngấy, Mộ Gia Hủ và bạn cùng phòng thường xuyên đến phố ăn vặt kiếm gì đó ăn.
Buổi sáng hôm nay tan học sớm, nên bạn cùng phòng Thẩm Từ hẹn cô ra ngoài ăn mì lạnh.
“Nghe nói bác bảo vệ xin nghỉ học kỳ này, đổi thành một chàng trai trẻ tuổi, còn rất đẹp trai nữa.” Thẩm Từ không kịp chờ đợi để chia sẻ tin tức mình vừa mới hóng hớt được.
Nói chung sẽ có hai bảo vệ giữ cửa, trước đây là một ông bảo vệ, đã lớn tuổi, nhưng vẫn đi làm đều đặn, mỗi ngày đều nhìn học sinh với vẻ mặt tươi cười hớn hở, mọi người đều rất thích bác. Nhất là Mộ Gia Hủ, cô thường xuyên đến tìm ông để nói chuyện phiếm, quan hệ của hai người không tệ.
Học kỳ này ông ấy không ở đây, Mộ Gia Hủ có hơi thất vọng, cô hừ nhẹ một tiếng, “Có thể đẹp trai hơn anh Thừa Chu của tớ sao?”
Hứa Thừa Chu là ca sĩ đang hot nhất hiện nay, Mộ Gia Hủ là fan não tàn của anh ta, đã thích người ta rất nhiều năm. Trong mắt cô, chỉ có Hứa Thừa Chu mới thật sự được xem là đẹp trai chân chính.
Đương nhiên Thẩm Từ biết, khoác lấy cánh tay cô, “Vâng vâng vâng, anh Thừa Chu nhà cậu mới là đệ nhất thiên hạ, nhưng mà tớ khá tò mò về anh trai bảo vệ kia đấy.”
“Không phải một hồi đi ra ngoài sẽ thấy à.”
Đến cửa đông, cũng chỉ có mỗi một chú bảo vệ ở đây, Thẩm Từ có hơi thất vọng, kéo Mộ Gia Hủ đi ăn gì đó, thuận tiện mua chút trái cây.
Một bữa cơm vừa ăn vừa tâm sự nhiều chuyện, lúc đi ra ngoài cũng đã gần đến giữa trưa.
Ra vào yêu cầu phải quét thẻ sinh viên, chỉ cần có một người quét thôi là được rồi, người phía sau sẽ đi theo vào. Hôm nay Mộ Gia Hủ quên mang theo, chờ sau khi Thẩm Từ quét thẻ xong, đi theo vào, nhưng không ngờ lại có một cánh tay xuất hiện giữa không trung, ngăn cô lại.
Mộ Gia Hủ nhìn theo cánh tay về phía chủ nhân của nó, vẻ mặt đơ ra.
Trước đó cô vẫn cảm thấy đại học T rất lớn, còn nói đây là trường đại học có diện tích lớn nhất toàn tỉnh, không đến mấy ngày, cuối cùng cô lại đυ.ng mặt đại ca xã hội đen!
Khóe miệng anh cong lên, con ngươi sâu thẳm không thấy rõ màu sắc.
“Không có thẻ sinh viên thì không được đi vào.”
Mộ Gia Hủ giải thích: “Hôm nay tôi ra ngoài vội quá nên quên mang theo, tôi và bạn học đi chung, cậu ấy có mang theo.”
Thẩm Từ đứng bên cạnh cũng gật đầu mạnh, vừa quan sát anh trai đẹp trai này, đồng thời cũng không quên giải vây cho bạn mình: “Anh trai nhỏ ơi, anh mới tới nên có thể không biết, ra vào không cần kiểm tra thẻ sinh viên, châm trước chút thôi.”
Một chú bảo vệ khác cũng khuyên can: “Để cô bé đi vào đi, chặn lại ở đây cũng không giải quyết được gì, lần sau không được phá luật như vậy.”
Câu nói sau cùng là nói với Mộ Gia Hủ, cô nghe thế thì gật đầu, nhìn về phía Tả Ngạn với vẻ mặt mong chờ.
Tả Ngạn gật đầu một cái, để cho cô đi vào.
Mộ Gia Hủ mỉm cười nói “cảm ơn”.
“Không cần cảm ơn, đến phòng bảo vệ với tôi.”
Nụ cười trên mặt Mộ Gia Hủ cứng đờ, nhìn về phía Tả Ngạn với vẻ không tin, dường như anh không phát hiện ra, dẫn đầu đi vào trong.
Mộ Gia Hủ cắn cắn chiếc răng cấm, đi theo vào.
Phòng bảo vệ không lớn, bên trong đặt một chiếc giường nhỏ, một chiếc bàn, cộng thêm hai chiếc ghế.
Tả Ngạn ngồi xuống, nâng cốc nước ấm, thổi thổi, chậm rãi uống một ngụm.
Mặt trời sáng chói bên ngoài cửa sổ chiếu vào, màu vàng rực ánh lên, chiếu lên bộ đồng phục màu xanh đen của anh, thần thái phóng khoáng.
Đúng là mỗi lần gặp người này đều có dáng vẻ không giống nhau, chơi trò ngụy trang à?
Trong lòng Mộ Gia Hủ oán thầm.
“Tên họ.” Sau khi Tả Ngạn uống nước, giọng nói trở nên trong trẻo hơn không ít.
Mộ Gia Hủ bất đắc dĩ đáp: “Mộ Gia Hủ.”
Tả Ngạn nhướn lông mày lên, khóe môi cong lên một độ cong vừa đủ.
“Lớp.”
“….Ban mười sáu khối A khoa phát thanh và dẫn chương trình.”
“Wechat.”
“13….” Câu chuyện đột nhiên ngừng lại, Mộ Gia Hủ mờ mịt nhìn anh: “Hỏi Wechat làm gì?”
Tả Ngạn hỏi ngược lại: “Tại sao trước đó em lại chỉ sai đường cho tôi?”
Mộ Gia Hủ vặn ngón tay, có hơi luống cuống.
“Đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt.”
Ngày đó Tả Ngạn đến lầu hành chính để làm thủ tục nhận chức, nhưng vì cô chỉ sai hướng đi đến phải đi vòng cả nửa trường học, cũng may anh có khả năng cảm nhận phương hướng tốt, không chậm trễ việc. Chỉ là nghĩ không hiểu, một cô gái nhỏ chưa từng gặp mặt, tại sao lại có ác ý lớn với anh như vậy.
Mãi đến buổi tối nằm trên giường, anh mới nhớ ra lần gặp mặt trước kia nữa của hai người.
Mặc dù đêm hôm đó trời tối không thấy rõ, nhưng cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc đầm màu lam nhạt, đôi chân trắng nõn thon dài, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay góc váy của cô.
Mộ Gia Hủ lập tức giơ ba ngón tay thề thốt: “Tôi thề, chắc chắn sẽ giữ bí mật cho anh.”
Tả Ngạn nhướn mày nhẹ: “Giữ bí mật gì?”
Mộ Gia Hủ nhìn trái nhìn phải xung quanh, nhẹ nhàng tiến lên trước, nhỏ giọng nói: “Về chuyện anh là đại ca xã hội đen, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu.”
Lúc này hai người dựa vào hơi gần nhau, thứ mà mắt Tả Ngạn có thể thấy được là mái tóc dài màu mực đen của cô, có hương thơm hoa lài, xộc thẳng vào mũi anh.
Tả Ngạn dựa người lên lưng ghế, tạo ra khoảng cách giữa hai người, “Cô cảm thấy tôi sẽ để ý đến cái này à?”
Mộ Gia Hủ cũng có hơi chột dạ, trong lòng tức giận, nói: “Cùng lắm thì sau này tôi làm trâu làm ngựa cho anh, anh ngàn lần không nên gϊếŧ người diệt khẩu.”
Giọng của cô càng nói càng nhỏ, về sau lại giống như tiếng muỗi kêu vo ve, nhưng “đại ca xã hội đen” Tả Ngạn cũng không ngại, gật đầu đồng ý.
Hai người thêm Wechat của đối phương, chính thức trở thành mối quan hệ đại ca và đệ tử.
**
Hết chương 2
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khẽ Hôn Gió Đêm Mùa Hạ
- Chương 2