Mặc Ân biết rõ, Tồn Ngải rất ngốc, anh càng rõ chính mình yêu con nhóc này lại càng ngốc hơn. Bởi vì cả nhà đều biết anh thích cô, biết cô ngay từ lúc hoạch định cuộc đời mình. Thế nhưng cô bé con ấy còn hỏi mãi bên tai: “Anh, anh nói được không?”
Mặc Ân uống rượu, không say, nhưng bước chân lại chếch choáng.
Văn phòng luật thắng một vụ lớn, anh mời toàn bộ nhân viên tổ chức liên hoan. Mấy anh em quá phấn khích, chuốc rượu anh hết lần này đến lần khác, khiến Lã Mặc Ân cũng nốc vào không ít.
Lúc tan cuộc, Chu Li Uy muốn lái xe đưa anh về nhà, Lã Mặc Ân lại từ chối, bởi vì anh…không cho bất cứ người con gái nào cơ hội, cho dù ‘em gái’ hiện không ở bên cạnh, cho dù Lã Mặc Ân có dư yếu tố để ăn vụng.
Tốt nghiệp Đại học, hoàn thành nghĩa vụ quân sự, Lã Mặc Ân trực tiếp đi làm. Thành tích tốt, việc xin vào Viện nghiên cứu không phải là vấn đề gì lớn, nhưng một lòng Lã Mặc Ân muốn kiếm tiền, muốn lấy Tồn Ngải về nhà nhanh thật nhanh.
Lã Mặc Ân yêu Tồn Ngải, rất nhiều năm.
Bắt đầu từ khi nào? Nhà trẻ? Không, anh cũng chẳng trưởng thành sớm như vậy. Tiểu học? Ánh mắt Lã Mặc Ân tệ đến thế sao, có thể nào lại tùy tiện đi yêu một quả banh?
Thật lòng, ngay cả bản thân Lã Mặc Ân cũng không rõ ràng. Có lẽ, là bắt đầu từ những ngày cô bé con ấy lẽo đẽo sau lưng anh gọi “anh trai”, anh đã yêu. Có lẽ, chính là lúc cô ấy xem nhà anh như chính nhà của mình, mọi thứ cứ qua lại tự nhiên, anh đã yêu. Cũng có lẽ, khi cô ấy ba lần bảy lượt ngủ trên giường anh, mà anh chợt phát hiện, giường của mình cứ phảng phất hương thơm nhè nhẹ nào đó…
Tóm lại, Lã Mặc Ân thích nghe cái giọng khe khẽ gọi ‘anh trai’ của Tồn Ngải, yêu cái cách hai gò má đỏ ửng lên, yêu cái cách cô làm nũng nắm lấy tay mình: “Anh, chúng ta phải tương thân tương ái, yêu nhau thật lâu, thật lâu, thật lâu nha.” Cũng yêu cái cách cô bé con chẳng bao giờ biết ngượng ngùng là gì, chỉ chỉ vào ngực mình nói với anh: “Anh, ý Tồn Ngải là gì ư? Chính là, nơi này của em đó, có rất rất nhiều tình yêu, anh có thể tận lực mà sử dụng, không cần lo lắng xa xỉ hay lãng phí gì hết. Bởi vì tình yêu của em đối với anh là vô tận không có điểm dừng, dùng bao nhiêu cũng không hết á.”
Anh cả Mặc Thừa nói: “Cậu đối với Tồn Ngải là quen, không phải yêu.”
Lã Mặc Ân không đồng ý. Cảm giác tự đáy lòng này, so với bất kỳ ai, anh hiểu chính bản thân mình.
Anh hai Mặc Vũ nói: “Li Uy là một cô gái tốt, nếu có thể thì cậu hẳn nên cho cô ấy một cơ hội.”
Đối với câu nói của anh hai, Lã Mặc Ân chỉ thờ ơ cười, bởi vì có nhiều cô gái tốt trên thế giới này lắm, nhưng người mà Lã Mặc Ân anh muốn cho cơ hội, chỉ có cô bé học trò Tồn Ngải mà thôi.
Nhớ đến Tồn Ngải của mình, Mặc Ân lại bất tri bất giác mỉm cười.
Ngón tay lấy chìa khóa run run, Lã Mặc Ân mở cửa, so với bình thường còn lâu hơn, nhưng lúc nhìn thấy phong thư màu hồng nhạt trong hộp thư, trái tim lại chợt đập mạnh.
Anh dùng sức đóng cửa lại, đi nhanh vào nhà, rót liền mấy cốc nước lạnh uống, cố gắng đẩy cảm giác váng vất đi.
Mở thư ra, vừa nhìn thấy câu nói đầu tiên quen thuộc, đôi môi lại cười.
Anh, anh vui không? Em rất hạnh phúc.
Em đi Nhật Bản xem hoa anh đào đó nha. Anh biết không, mấy công ty du lịch bây giờ kéo khách lắm, sắp xếp cả đoàn ngồi dưới tán cây ăn cơm hộp, ngắm hoa anh đào. Những người Nhật Bản sống ở nơi đây nhất định sẽ không vui đâu. Đây vốn là hoạt động truyền thống của dân tộc họ, bây giờ lại bị một đống người ngoại quốc làm tu hú chiếm tổ.
Nhưng mà vận khí của bọn em cũng không tốt, trời bỗng nhiên đổ mưa to, mấy người không mang theo ô đành phải ngoan ngoãn ngồi trên xe ngắm hoa anh đào, ăn cơm hộp, còn mấy người có cầm ô theo thì xuống xe dạo chung quanh.
Anh đoán xem em có mang ô không? [Nhất định là anh sẽ đoán em không mang.]
Haha, sai rồi nhé, em có mang ô, nhưng mà em đã cho một bác trong đoàn mượn, lúc xuống xe mắc mưa.
Khoan hãy mắng em. Em thề, đây là một cơn mưa lãng mạn nhất em từng thấy. Nếu cho em chọn lại một lần nữa, em vẫn sẽ đi chơi. [Làm ơn, đó là mưa hoa anh đào nha, không phải lúc nào muốn chơi cũng có thể chơi được, anh hiểu không?] Trọng điểm là, em không có bị cảm gì hết, cũng không sinh bệnh. Em trời sinh có máu cá sấu, thân thể cường tráng không có thiên địch đó.
Anh trai, anh có biết, em rất rất rất yêu mưa, mà không chừng anh nói đúng, em thật sự là con gái riêng của Thần biển Poseidon.
Anh, mấy câu chuyện anh kể, và cả chuyện cây nhãn kia nữa, em còn nhớ.
Anh thật sự rất xấu bụng đó, biết rõ em ngượng rồi còn cố ý gài em nữa. Có bạn trai như anh, quả thật là bất hạnh khủng khϊếp nhất trong đời em.
Nhưng mà, em muốn sửa lại vụ này một tí. Lật lại bản án coi, hôm đó không phải là em đi tắm mưa, mà là tức giận.
Em giận anh cùng cái chị Chu Li Uy kia sao lại đi gần đến thế. Em đang ghen đó, chị í làm sao có thể dựa vào anh như vậy, làm sao có thể một lần, hai lần, ba lần chạy đến nhà anh. Đó là đặc quyền của riêng em thôi đó. Ầy, nói cho rõ ràng, ai mới là bạn gái chính thức của anh chứ, em đây đã định anh từ lâu rồi, được không?
Em tức đến bể bụng luôn, liền đem quà sinh nhật chuẩn bị cả một năm chôn dưới gốc nhãn ấy. Không tiễn, thế mà lại gặp chuyện bi thảm, trời mưa ầm ầm, đã thảm càng thêm thảm. Em tủi thân muốn gọi to, không nghĩ tới anh lại gọi em trước tiên, hại em nuốt mấy tiếng vừa định quát tháo vào họng.
Em rất đáng thương nha, thế mà anh còn muốn đánh em nữa. Anh xem tình huống đó coi, nếu em mà không leo lên cây thì còn chỗ nào để trốn chứ?
Anh, cây nhãn ra trái chưa? Em rất nhớ vị của cây nhãn đó.
Anh hai từng hỏi em, “Vì sao thích ăn nhãn thế?”
Ảnh nghĩ sai rồi, em vốn cũng đâu thích ăn đâu, nhưng ba Lã nói cho em biết, cây nhãn là cây sinh mệnh của anh, vì thế cây nhãn đối với em mà nói, có một ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Em yêu chủ nhân của nó, thế nên cũng yêu nó vào tận xương cốt mình. Em thích mỗi lúc dựa vào thân nó đọc sách, nghĩ đến nhiều chuyện khác nhau, yêu mấy quả nhãn ngòn ngọt vào bụng mình, yêu lúc tâm sự với nó, yêu khi em ôm nó, gọi tên nó, cọ người vào nó.
Đối với em mà nói, nó chính là Tiểu Ân Ân của em.
À nói đến đây em muốn kể cho anh nghe chuyện đau lòng này, Tiểu Ngải Ngải nhà em đã rớt mắt phải rồi. Em lật tìm khắp mọi nơi, không thiếu chỗ nào cả, cơ mà vẫn không thấy. Có thể là cô dọn vệ sinh đã quét đi mất rồi, hại tâm trạng của em tệ suốt mấy ngày liền. Tiểu Ngải Ngải đáng thương đã biến thành rồng một mắt. Em không biết khi dùng một mắt để nhìn thế giới này thì không gian có thể trở nên méo mó không.
Em sợ em ấy sẽ mất luôn con mắt kia nên lấy chỉ với kim khâu mấy bận, ý là muốn khâu chặt cho cố định lại thôi, đâu có biết là khâu không tốt, khiến con mắt bên trái như bị khuyết tật luôn.
Tất cả đồ vật rồi sẽ có ngày hư. Mọi sinh mệnh trên thế giới này rồi sẽ già, rồi sẽ chết. Em rất ghét những cảm giác như thế, thật hy vọng thời gian có thể ngừng lại một giây này.
Anh trai, trộm hỏi anh một câu nha, Chu Li Uy vẫn thắm thiết với anh lắm sao?
p.s. Em thích bì thư màu hồng, vì nó cho em cảm giác yêu đương đó.
Em gái Tồn Ngải.
Đọc xong thư cô, Mặc Ân không đi tắm rửa, tìm một cái xẻng, mở cái đèn lớn nhất trong sân ra, từng xẻng từng xẻng đào lấy bảo vật dưới gốc nhãn. Một màn này, nếu người không biết chuyện nhìn vào, nhất định sẽ hiểu lầm anh nửa đêm nửa hôm đào mộ táng người.
Không tốn bao nhiêu sức lực, Mặc Ân đào lên một cái hộp sắt, gói giấy bao quanh đã bị phân hủy, hộp sắt cũng đã bị gỉ sét nghiêm trọng. Anh đặt hộp qua một bên, động tác nhanh hơn, lấp hết bùn đất trở về. Bởi vì anh đã hứa với cô học trò nào đó, sẽ phải chăm sóc kỹ lưỡng cái cây sinh mệnh này.